Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TƯƠNG KIẾN HOAN - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:49:30
Lượt xem: 5,261

Sau khi xảy ra chuyện này, những người còn lại cũng không còn tâm trạng chơi nữa, đều ngồi thêm một lúc rồi lấy cớ nhà có việc, vội vàng cáo từ.

Cố Yên tiễn khách xong, cuối cùng cũng có thời gian để ý đến ta và Vệ Dụ An, nàng thở hổn hển nói, "Hôm nay thật mệt."

"Yên tỷ tỷ về nghỉ ngơi cho khỏe, xe ngựa trong cung lát nữa sẽ đến."

"Vậy được rồi." Nàng lại quay sang nói với Vệ Dụ An, "Biểu ca, huynh chăm sóc A Doãn cho tốt, đừng để xảy ra chuyện gì."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Biết rồi."

...

Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài, ta ho nhẹ một tiếng để phá vỡ sự yên tĩnh này, "Hôm nay... đa tạ."

Vệ Dụ An vẫn cười cợt, "Cảm ơn thế nào?"

Ta thật sự không ngờ hắn lại hỏi như vậy, vì thế chỉ đành nhăn nhó nói, "Ngày khác mời ngươi đến Phúc Thụy Đức dùng bữa."

5

Vẫn là một mảnh trắng xóa, xe ngựa ở phía xa "kẽo kẹt kẽo kẹt" lăn bánh trên lớp tuyết mới rơi hôm qua, để lại những dấu vết dài.

"Xe ngựa đến rồi, ta phải đi đây."

"Chờ đã." Hắn đột nhiên đưa tay nắm lấy tay áo ta, "Trời rét như vậy, sau này nhớ mặc ấm một chút."

"Đa tạ." Ta gật đầu, ra hiệu mình đã biết.

Lên xe ngựa, ta vén rèm bên hông lên, Vệ Dụ An vẫn đứng bên cạnh tượng sư tử đá, hắn đột nhiên thở ra một làn khói trắng, nghiêm túc nói, "Tiểu Kết Ba, ta hy vọng nàng có thể nhớ kỹ những lời hôm nay."

"Những chuyện không thích thì không cần để tâm quá nhiều, chỉ cần hai chữ, 'Tuỳ tâm' là được."

Đôi mắt hắn sáng long lanh, con ngươi đen trắng rõ ràng, trong veo không nhìn ra bất kỳ tạp niệm nào, ta không hiểu sao lại dâng lên một tia cảm kích, vì thế gật đầu thật mạnh.

Hắn thấy vậy bỗng nhiên cười lớn, lại khôi phục vẻ bất cần đời đó, tiễn xe ngựa rời đi.

Năm hết Tết đến, Kinh thành lại đổ một trận tuyết lớn.

Tuy rằng sáng hôm sau thức dậy, tuyết ngoài cửa đã dày đến đầu gối, nhưng trong cung vẫn náo nhiệt như cũ.

Ngày 30 Tết, ta đã sớm sai người báo cho hoàng hậu nương nương, nói rằng ta bị bệnh, e là không thể tham dự bữa tiệc tối được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tuong-kien-hoan/chuong-4.html.]

Than trong phòng cháy hồng, ta cuộn mình trong chăn gấm không muốn dậy, Thẩm ma ma và Ngưng Nhạn đang ở gian ngoài may những túi phúc nhỏ để守岁.

Ta nghe tiếng tuyết rơi xào xạc bên ngoài, trong lòng chợt thấy bực bội, "Ma ma, giờ nào rồi?"

"Bẩm công chúa, giờ Tỵ ba khắc rồi ạ."

Ta suy nghĩ một lúc rồi quyết định dậy, cùng họ may túi phúc.

...

Mùa đông ở Kinh thành luôn lạnh lẽo và kéo dài, mãi đến tháng hai băng mới tan, xuân về.

Ta ngồi trên xích đu trong sân, đu đưa qua lại, nụ hoa hạnh đã hé lộ những bông hoa nhỏ màu xanh non, trên tường đột nhiên xuất hiện một bóng người, tóc đuôi ngựa buộc cao bằng ruy băng đỏ, lén lút.

Người nọ lộ ra đôi mắt, kinh ngạc hỏi, "Ơ, sao muội lại ở đây?"

"Thế tử thật to gan, tường hoàng cung cũng dám trèo."

Hắn cười gượng hai tiếng, chuyển chủ đề sang ta, "Còn nói nữa, đã hứa mời ta đến Phúc Thụy Đức, vậy mà hai tháng rồi vẫn chưa thực hiện, chủ nợ đành phải tự mình đến cửa đòi."

Vệ Dụ An nhanh nhẹn lộn người ngồi trên tường, rồi dứt khoát nhảy xuống, kéo ta đến một góc khuất, bịt miệng ta lại.

Giọng nói của Thẩm ma ma vang lên từ bên cạnh, "Lạ thật, vừa rồi còn nghe thấy tiếng động mà."

Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, hắn mới buông tay.

"Tuỳ tiện xông vào hoàng cung, thế tử không sợ bị tội sao?"

"Trời biết đất biết, muội biết ta biết, chỉ cần A Doãn không nói, ai mà biết được?" Hắn vênh mặt lên, khoanh tay trước ngực.

Chậc, bàn tính nhỏ hay thật đấy.

"Tết Hoa thần, bên ngoài náo nhiệt lắm, đi không?" Hắn ngồi phịch xuống chiếc xích đu ta vừa ngồi, khung gỗ kêu cót két hai tiếng.

"Huynh đừng làm hỏng xích đu của ta!" Mà chiếc xích đu này đúng là hơi nhỏ, hắn ngồi lên trông chật vật, cả người trông ngốc nghếch.

"... Đi." Dù sao ta ở trong cung cũng sắp mốc meo rồi, hôm nay vừa hay ra ngoài dạo chơi một chút.

Chỉ là ta không ngờ Vệ Dụ An nói đưa ta ra ngoài lại là... cùng nhau trèo tường ra.

 

Loading...