TƯƠNG KIẾN HOAN - CHƯƠNG 14
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:11:46
Lượt xem: 4,037
Đến khi tới biệt viện gần bãi săn thì trời đã sẩm tối, những đám mây màu trắng xám tụ lại với nhau, chồng chất lên nhau như những ngọn núi, chắc là sắp có một trận tuyết lớn nữa.
Thái y đi cùng vội vàng vào phòng khám cho Vệ Dụ An.
Ta giúp cởi áo choàng ngoài của hắn, lúc này mới nhìn rõ vết thương trên lưng hắn.
Máu và quần áo dính chặt vào nhau, vết thương bị rách toạc, thịt lòi ra ngoài, trắng bệch không chút huyết sắc, cả tấm lưng trông thật thảm hại.
Ta run rẩy dùng d.a.o nhỏ đã hơ lửa rạch lớp quần áo dính chặt vào nhau, Vệ Dụ An nhíu mày một cách vô thức, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.
Thái y vuốt râu, cau mày dùng d.a.o nhỏ từng chút một cắt bỏ phần da thịt bị nhiễm trùng đã hoại tử, dặn dò tiểu đồng bên cạnh lấy thuốc bột trị thương trong hòm thuốc rắc đều lên, sau đó quấn lớp băng gạc này đến lớp băng gạc khác.
"Bẩm công chúa, vết thương đã được xử lý xong, nhưng trước mắt cần phải hạ sốt cho thế tử."
"Ta biết rồi."
Tiễn thái y ra ngoài, ta dặn Ngưng Nhạn đi lấy mấy chậu nước giếng lạnh, một chậu để bên cạnh, mấy chậu còn lại để trong hố tuyết, đợi nước lạnh hơn rồi thì lấy ra thay.
Ta nhúng ướt khăn lau trán hắn, lau cổ và ngực.
Lặp đi lặp lại như vậy mấy chục lần, khi chạm vào thì đã không còn nóng như lúc ban đầu nữa.
Nhiệt độ ổn định rồi thì thay bằng nước ấm.
Ơn trời.
Ngưng Nhạn cau mày, lí nhí nói, "Điện hạ, để nô tỳ xử lý vết thương ở cánh tay cho người."
Ta gật đầu, sau khi nàng bôi thuốc và băng bó xong, lại không biết mở lời như thế nào, ấp úng một hồi mới nói, "Điện hạ, Dương tiểu tướng quân đã đợi bên ngoài hai canh giờ rồi, người..."
...
Bầu trời bên ngoài đã tối đen, vừa vén rèm che gió lên đã có một luồng gió lạnh ập vào người. Dương Giác đứng trong tuyết, trên vai phủ đầy tuyết mới rơi.
"Hôm nay đa tạ ngươi."
"Nên làm mà." Ánh mắt hắn liếc nhìn cánh tay trái của ta, "Không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là vết thương nhẹ." Ta nhét túi chườm vào tay hắn, "Trời lạnh như vậy, về đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tuong-kien-hoan/chuong-14.html.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào mắt ta rồi đột nhiên khẽ cười, ta chưa từng thấy hắn cười như vậy, trong phút chốc như thể tuyết tan.
"A Doãn, cảm ơn nàng." Cảm ơn nàng đã không còn lạnh nhạt với ta, nhưng hắn không nói ra câu này.
Ta không hiểu tại sao hắn lại nói cảm ơn, nhưng ta cũng không có tâm trạng để đoán.
18
Chuyện này liên lụy rất lớn, dây thừng buộc ngựa sao có thể tự nhiên xuất hiện ở bãi săn hoàng gia?
Phụ hoàng lần theo dấu vết, lôi ra một loạt tội thần, người cầm đầu là tàn dư của triều đại trước, ẩn mình mấy chục năm, chỉ vì muốn ám sát hoàng tộc, mơ mộng khôi phục lại triều đại cũ.
Chỉ tiếc một giấc mộng tan vỡ, vạn sự thành không.
Sau khi Vệ Dụ An tỉnh lại thì được chuyển về Thụy vương phủ, ta thường xuyên đến thăm hắn.
Sau chuyện ở bãi săn, hắn cứ luôn muốn ta ở bên cạnh, trước kia cũng không thấy hắn dính người như vậy, giờ hành xử lại giống như một đứa trẻ.
Ngày rằm tháng giêng, hắn cầu xin phụ hoàng ban hôn, phụ hoàng rất nhanh đã đồng ý.
Cũng phải, Thụy vương công cao lấn át chủ, là một trong những vị dị họ có quyền lực nhất triều đại này, phụ hoàng muốn chèn ép nhưng lại không tìm ra lý do, giờ có người tự dâng lên cửa thì sao có thể không tận dụng.
Chỉ riêng việc chèn ép con đường làm quan của phò mã thôi cũng đã đủ rồi.
Một vương phủ không có tương lai, căn bản không thể gây sóng gió gì.
Ngày mười chín tháng ba, ngày lành tháng tốt, thích hợp cưới hỏi, hôn lễ được ấn định vào ngày này.
Thời gian gấp rút, ta không thể tự mình thêu áo cưới, phủ công chúa mời hơn mười thợ thêu tay nghề cao đến may áo cưới và khăn voan cho ta, cuối cùng ta chỉ cần tự tay khâu thêm vài mũi cuối cùng là coi như tự mình thêu rồi.
Ngày mồng hai tháng hai, phủ Thụy vương phái người mang sính lễ đến, những chiếc kiệu nối đuôi nhau tiến vào phủ công chúa mãi không dứt.
Thẩm ma ma cười đến nỗi miệng cũng không khép lại được.
Nhưng rất nhanh ta đã phát hiện ra điều bất thường, số lượng kiệu hình như hơi nhiều. Sân trước của công chúa phủ chất đầy những chiếc kiệu được phủ vải đỏ, nhưng lại được chia thành hai bên.
Ta nhìn thấy thị vệ mà hôm đó ta gặp ở Phúc Thụy Đức, thị vệ bên cạnh Dương Giác. Thị vệ đó cung kính chắp tay hành lễ, "Thuộc hạ xin chúc mừng công chúa điện hạ, đây đều là quà tướng quân tặng người."