Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI) - 9

Cập nhật lúc: 2024-06-14 20:55:33
Lượt xem: 721

Dì nhỏ nắm tay tôi, bước vào cửa lớn của nhà họ Vinh, nói với tôi: "Tưởng Gia, sau này đây sẽ là nhà của con."

Có một khoảnh khắc tôi đã gạt thở.

Chủ nhà này mang họ Vinh, dì nhỏ là bà Vinh, còn tôi mang họ Tưởng.

Làm sao nơi này có thể là nhà của tôi?

Trong số những người đón Vinh Tử Khôn có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề.

Anh ta đeo kính gọng bạc trông có vẻ nho nhã, nhưng ánh mắt lại sắc bén và lạnh lùng, nhìn tôi một cái làm tôi cảm thấy rất khó chịu.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Vinh Khiên gọi anh ta là anh họ.

Anh ta là Đỗ Lẫm, con trai của chị gái Vinh Tử Khôn, dường như là người mà Vinh Tử Khôn rất trọng dụng.

Anh ta nhìn tôi, không thân thiện hỏi: "Cô chính là đứa cháu câm của thím, tên gì?"

Vinh Khiên cũng không thích anh ta, thay tôi trả lời: "Cô ấy là Tưởng Gia, và cô ấy không phải câm, chỉ là hơi tự kỷ thôi."

Tôi không thích nghe cả hai từ "tự kỷ" và "câm", vì vậy tôi đi theo sau dì nhỏ.

Đỗ Lẫm nói với Vinh Khiên: "Cô nhóc này lạnh lùng thật, nhưng may là gương mặt cũng không tệ."

Vinh Khiên nói: "Đó là người ba tôi muốn đưa về, anh họ, anh nên khách khí với người ta một chút."

Đỗ Lẫm trầm ngâm: "Em gái, em gái của nhà họ Vinh."

27

Năm tôi đến nhà họ Vinh, tôi mười bảy tuổi, Vinh Khiên mười tám tuổi.

Sách giáo khoa ở thị trấn và ở thành phố không giống nhau, tôi phải tham gia kỳ thi đại học, nên những kiến thức cơ bản đã học trước đây chẳng có ích gì.

Vinh Tử Khôn biết chuyện, cười nói: "Vậy cháu học lớp mười với Vinh Khiên đi, dù sao cháu cũng thông minh, biết đâu trong một năm có thể theo kịp."

Vinh Khiên nghỉ học ở nhà hai năm vì đánh nhau ở trường cấp hai.

Ban đầu Vinh Tử Khôn định sắp xếp cho anh ấy học trường quốc tế, sau này đi du học, cũng là cách làm của nhà giàu.

Nhưng sau khi tôi đến, Vinh Khiên kiên quyết muốn học trường trung học công lập trọng điểm với tôi, dù biết rằng mình hoàn toàn không theo kịp bài vở.

Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể như một đứa trẻ đồng hành, cùng Vinh đại thiếu gia học bài.

Bạn học thấy tôi và Vinh Khiên cùng nhau đi học về, nghe nói chúng tôi là anh em nhưng khác họ thì không khỏi nghi ngờ.

Nhà họ Vinh đã kinh doanh ở thành phố này hơn mười năm, Vinh Tử Khôn sớm đã là doanh nhân nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản, nhưng chuyện trong gia đình luôn giữ kín, thật sự rất bí ẩn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tuong-gia-di-tim-lai/9.html.]

Bạn ngồi phía sau chúng tôi, Đổng Tử Tân, không hiểu, bèn trực tiếp hỏi chúng tôi.

Vinh Khiên lơ đễnh nói: "Tưởng Gia là em gái tôi, sao hả?"

Đổng Tử Tân không chút ngại ngùng, nói: "Nhìn giống thanh mai trúc mã, đâu giống anh em."

Vinh Khiên lại vui vẻ: "Thanh mai trúc mã…"

Tôi lười để ý đến anh ấy, ôm sách đi chỗ khác ngồi.

28

Ở trường, tôi không hay nói chuyện, cũng không có tài lẻ gì, không giống như Vinh Khiên với gương mặt đào hoa, biết chơi bóng rổ, cũng biết nhảy các điệu nhảy Hàn Quốc thịnh hành.

Nơi anh ấy đi qua đều thu hút ong bướm, chọc ghẹo hoa, tình cảm với phái nữ tốt đến mức làm các nam sinh trong lớp ghen tị phát điên.

Mỗi khi chuông tan học vang lên, có rất nhiều nữ sinh đứng ở cửa sổ, chỉ để nhìn thấy Vinh Khiên một chút.

Còn tôi thì không bận tâm chuyện bên ngoài, đeo tai nghe nghe nhạc không lời, vùi đầu vào núi sách vở, cố gắng tìm một con đường thoát ra.

Sự lạnh lùng của tôi và sự phô trương của Vinh Khiên dần trở nên nổi tiếng trong lớp.

Giáo viên càng thích tôi, thì lại càng chán ghét Vinh Khiên.

Một học kỳ trôi qua, thành tích của tôi đã leo lên mức trung bình cao của lớp, còn Vinh Khiên thì vẫn giữ vị trí cuối cùng, nhưng chẳng có chút nào xấu hổ.

Cũng đúng thôi, thành tích đối với tôi là chứng minh duy nhất để phá vỡ trật tự cũ, xây dựng hy vọng mới.

Vinh Khiên mang họ Vinh, một cái họ đủ để đại diện cho tất cả vốn liếng làm ‘thiên chi kiêu tử’ của anh ấy, cuộc đời anh ấy còn cần chứng minh gì nữa?

(*) Thiên chi kiêu tử: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. 

Tôi vẫn chăm chỉ học hành, còn anh ấy vẫn vui vẻ tụ tập chơi thể thao giải trí hoặc được các cô gái đeo đuổi.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau nhưng lâu dài vẫn như nước sông không phạm nước giếng.

29

Học kỳ đầu tiên kết thúc, thành tích của Vinh Khiên vô cùng tệ hại, khiến Vinh Tử Khôn rất tức giận.

Ông ấy tuy giận dữ vì Vinh Khiên không cố gắng, nhưng cũng ám chỉ trách móc tôi.

"Cùng học một trường, một lớp, lại ngồi cạnh nhau, tôi mang một vi Phật về cho nó, mà nó lại không biết tiến lên?"

Vinh Khiên nghe tai này lọt tai kia, dì nhỏ thì lộ vẻ khó xử.

Tôi hiểu rõ việc làm mẹ kế không dễ dàng.

Làm mẹ kế thật không dễ dàng, điều này tôi hiểu rõ.

Loading...