Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI) - 4

Cập nhật lúc: 2024-06-14 20:00:08
Lượt xem: 1,005

10

Ngoại không qua khỏi. Một buổi sáng sớm, y tá khi kiểm tra phòng đã phát hiện ngoại ra đi yên bình trong giấc ngủ. Bệnh viện rất lạnh lùng, họ đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, cái c.h.ế.t của ngoại không bị bệnh tật dày vò, coi như là một cái ch//ết nhẹ nhàng.

Dì nằm bò trên t.h.i t.h.ể ngoại khóc đến xé lòng. Tôi thì không khóc. Người mà sống lúc nào cũng mắng chửi không ngừng, khi ch//ết lại nằm yên lặng như thế này. Từ nay sẽ không còn ai mắng tôi nữa, nhưng cũng không còn ai cần tôi nữa.

Vinh Khiên hỏi tôi, “Em không buồn sao?”

Nhiều năm sau, Vinh Khiên kể lại. Lúc đó tôi hoàn toàn không giống một cô bé chưa thành niên. Đôi mắt lạnh lùng, có buồn bã nhưng không nhiều, đầy sự bất lực và thất bại với thế giới.

Ánh mắt đó, sự lạnh lùng nhìn thấu thế tục và sự u ám của hy vọng tan vỡ.

Vinh Khiên nói, chính ánh mắt đó đã khiến anh để mắt đến tôi.

11

Tại lễ tang của ngoại, những người đến viếng đều là hàng xóm lâu năm. 

Một bà lão xông vào linh đường, ôm chầm lấy Vinh Khiên mặc đồ tang mà khóc nức nở. 

Khóc xong, bà ta cởi bỏ đồ tang trên người Vinh Khiên, định dẫn anh ấy đi.

Dì xông tới ngăn lại, bà lão liền tát dì mấy cái, mắng dì là đồ đàn bà đê tiện. 

Hàng xóm láng giềng lâu năm, tất nhiên có người đến kéo can ngăn. 

Trong những lời bàn tán, tôi biết được khi dì và Vinh Tử Khôn bỏ trốn, họ giấu nhà ngoại của Vinh Khiên, lén đưa anh ấy đi. 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Sau đó, ba người bọn họ biến mất không dấu vết. 

Gia đình ngoại của Vinh Khiên đi tìm anh ấy đến phát điên, vì thế mà đã đến nhà ngoại tôi đập phá mấy lần. 

Lúc đó tôi còn nhỏ, cứ nghĩ chuyện đó là người bên nhà bố tôi làm.

Chuyện trở nên không thể kiểm soát, trong lúc đẩy qua đẩy lại, bức di ảnh của ngoại bị đẩy ngã. 

Khung kính vỡ tan tành, hai bên mới dừng lại. 

Ban quản lý khu phố đến hòa giải, mặt dì đã bị đánh sưng lên, ngồi trên ghế khóc lóc đáng thương.

Vinh Khiên bị người nhà ngoại vây quanh, hỏi rất nhiều câu. Anh ấy nhíu mày, không muốn trả lời gì cả. 

Tôi ôm bức di ảnh của ngoại, lạnh lùng ngồi trên ghế của ban quản lý khu phố.

Vì bị hỏi quá nhiều lần, dù dì không muốn cũng phải gọi điện cho Vinh Tử Khôn.

12

Ba ngày sau, ngoại được ch//ôn cất. Lúc đó mọi người mới thấy Vinh Tử Khôn đến muộn. Hôm đó trời mưa, Vinh Tử Khôn che ô đen, bình thản bước đến chỗ chúng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tuong-gia-di-tim-lai/4.html.]

Ông ta mày rậm mắt to, dáng người cao lớn khỏe mạnh, tự nhiên có một khí thế mạnh mẽ. 

Dì trang điểm, nhưng không che giấu được vết thương trên mặt. 

Bóng dáng yếu đuối đứng trước bia mộ người thân, trông rất tội nghiệp.

Vinh Tử Khôn ôm dì vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, dì vùi đầu vào n.g.ự.c ông ta khóc nức nở. 

Tôi và Vinh Khiên đều mặc đồ đen, đứng bên nhau. 

Hai hình dáng một cao một thấp, rơi vào mắt Vinh Tử Khôn, dù không biểu hiện gì, nhưng ánh mắt cũng lóe lên một chút.

Vinh Tử Khôn không biết dùng cách gì, khiến người nhà ngoại của Vinh Khiên không còn làm loạn nữa. 

Lần cuối cùng tôi gặp họ, chú của Vinh Khiên cũng bị sưng một bên mặt, đúng vị trí mà dì bị đánh. 

Nhưng, ông ta bị đ//ánh g//ãy hai chiếc răng.

13

Nhà ngoại chỉ còn lại mình tôi.

Nói ra thì bố tôi vẫn còn, người giám hộ không đến lượt dì. Dì là mẹ kế, nếu đưa tôi về nhà hiện tại của dì, thì nghĩ thôi cũng thấy rối ren.

Các cô chú ở khu phố đã liên lạc nhiều lần, nhưng bố tôi vẫn không chịu đưa tôi về nhà hiện tại của ông. 

Sau nhiều lần căng thẳng, bố tôi mới miễn cưỡng đồng ý gửi tiền cấp dưỡng 500 nhân dân tệ mỗi tháng vào tài khoản của tôi.

Vì dì đã trở về, hàng xóm nhớ lại những kỷ niệm xưa, cộng thêm việc ngoại qua đời, đôi khi họ bàn tán ngay trước mặt tôi:

Mẹ tôi vì ly hôn mà uống thuốc tự tử.

Dì tôi vì tình mà làm kẻ thứ ba, còn giúp tình nhân bắt cóc con.

Thậm chí cả những chuyện xưa của ông bà ngoại tôi cũng bị lôi ra nói.

Họ chỉ cần động đậy môi một chút.

Từ "nhà tôi không có ai tốt đẹp" đến "tôi là sao chổi", rồi đến "con gái gây nghiệp nên cả nhà bị sao chổi á//m ch//ết".

Thị trấn nhỏ có vòng giao tiếp rất hẹp.

Tin đồn lan tới trường, tôi càng không thể học hành yên ổn.

Sách vở, bài tập bị xé, bàn học bị kéo ra đống rác, kéo về cũng bị viết đầy những lời lẽ b//ẩn th//ỉu bằng phấn.

Tôi tìm gặp giáo viên chủ nhiệm, cô Lý lạnh lùng hỏi: “Tại sao chỉ mình em bị bắt nạt?”

Tôi tự hỏi mình, đúng rồi, tại sao chỉ mình tôi bị bắt nạt?

Loading...