Tuế Tuế Chung Tương Kiến - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-07-15 22:47:49
Lượt xem: 97
Tổ mẫu giơ tay định tát ta, nhưng ta nắm chặt cổ tay bà ta: "Năm đó tổ mẫu bảo hộ ta, ta rất cảm kích. Nhưng bây giờ ta hiểu được, là do khi đó ta mang cốt nhục Chung gia cho nên tổ mẫu mới rủ lòng thương xót. Mà hiện tai, ta đứng ở phía đối lập liên minh Chung Tần, tổ mẫu định xử lý ta thế nào?"
"Chung gia chúng ta là miếu nhỏ, không nghênh đón đại phật Minh Nghi công chúa này nổi!"
"Được. Một nơi bẩn thỉu như vậy, ta ở lâu cũng chỉ thêm ghét bỏ" Ta gật đầu, kéo A Hộc đi đến doanh trướng.
Hai nhà Chung Tần bị ta khích tướng tức giận, vội vàng quây quanh ta.
Đào Hố Không Lấp team
Tổ mẫu nắm lấy cổ tay A Hộc: "Ngươi không được mang A Hộc đi! Nó là tằng tôn của Chung gia ta!"
A Hộc muốn thoát khỏi bàn tay kìm chặt của bà, bà lại càng nắm chặt hơn. A Hộc bị đau, gào khóc lên. Ta dùng sức gỡ tay tổ mẫu ra, vỗ vỗ lưng A Hộc để trấn an nó.
"A Hộc là tằng tôn của Chung gia người, nhưng cũng là nhi tử của Trần Dứu ta."
"Người đâu, bắt nó lại!"
Tổ mẫu ra lệnh một tiếng, lập tức có binh lính đi qua ôm A Hộc, hai người đến đè bả vai ta, đá vào đầu gối ta. Thân thể ta run lên một cái, đầu gối đập mạnh vào tuyết.
A Hộc sợ hãi kêu lớn lên. Nó giãy dụa, cắn vào bàn tay đang giữ nó lại hệt như một con sói con.
Ta nhìn mà kinh hãi, vội hô lớn: "A Hộc, nhả ra!"
Tổ mẫu đi đến trước mặt ta: "Ta sẽ không động đến ngươi, chuyện này chờ Sơ nhi về rồi lại tính. Nhưng ngươi làm tôn tức của Chung gia, không tôn trọng trưởng bối, nói năng lỗ mãng, tiền triều không dạy được quy củ cho ngươi thì ta dạy!"
Ta không biết mình bị bắt quỳ trong tuyết bao nhiêu lâu, tuyết trên đầu gối hết tan lại kết, hết kết lại tan. Mãi cho đến khi tuyết đọng trên người ta thành một lớp dày, cả người như nhỏ ra nước.
Hôm ấy ta bị ngất xỉu thế nào ta cũng không nhớ rõ, chỉ cảm thấy người nóng như lửa đốt, m.á.u trong thân thể như đang sôi trào.
Ngày đó, tuyết rơi rất lớn. Từ khi có trí nhớ đến giờ ta vẫn chưa gặp trận tuyết nào to như vậy. Ta nhớ rõ khi trước ta rất thích làm người tuyết, chơi ném tuyết. Nhưng cung nữ trong cung không dám chơi đùa với ta, phần lớn thời gian ta cảm thấy rất cô đơn. Nhớ đến đây, ta chợt nhặt về những ký ức mà năm sáu tuổi bị ta vứt bỏ.
Khi đó, có một nam hài tử luôn chạy vào trong cung. Hắn lớn hơn ta, gầy hơn ta. Trong cung này không ai dám chọc ta. Nhưng hắn lại thích đặt sâu lông lên mí mắt ta. Ta sợ muốn chết, lại cố kìm không kêu lên. Bởi vì nếu ta kêu cũng tức là ta sợ, ta sợ hắn nói ta nhát gan, sẽ không muốn chơi với ta.
Lúc chúng ta chơi ném tuyết, hắn cầm bóng tuyết ném trúng cổ ta, hắn thấy ta bị lạnh đến giật mình thì cười lớn chạy đi. Ta tức giận, bàn tay nắn một quả bóng tuyết còn lớn hơn bàn tay ta hai lần ném ngược lại hắn. Nhưng ta đánh giá cao bản thân, ta lại tự ném cầu tuyết vào đầu tóc. Hắn vừa cười vừa chạy lại, kéo ta đứng dậy, lại còn giúp ta phủi tuyết trên người.
Cuối cùng đến ngày ấy, ta vốn tưởng cũng chỉ là một ngày bình thường, hắn lại đứng trước mặt ta rồi nói, hắn sẽ không đến nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tue-tue-chung-tuong-kien/chuong-19.html.]
Ta hỏi hắn tại sao.
Hắn nói hắn phải quay về cùng tổ phụ.
Ta không hiểu, nhưng ta nói với hắn, nếu ngươi có thời gian rảnh thì đến gặp ta. Chỉ một mình ta ở trong cung này vô cùng nhàm chán.
Ta quên mất hắn đã trả lời ta như thế nào.
Ta chỉ nhớ rõ ngày đó là ngày xuân se lạnh, một cành liễu xanh um nghiêng mình trên đỉnh tường đỏ, mấy con chim sẻ kêu líu ríu trên mái ngói. Hắn mặc xiêm y màu đỏ thẫm, bị một người có cái lưng hơi còng nhưng vẫn cường tráng dắt đi ra cửa cung. Người nọ trước khi đi còn sờ đỉnh đầu của ta, thở dài một tiếng, nói với ta, tiểu điện hạ lớn như vậy, sau này phải sống khỏe mạnh.
Bọn họ đi xa, chim sẻ vẫn còn kêu chiêm chiếp.
Ta không thấy phiền, giẫm lên cái bóng của mình, một đường trở về cung điện.
Ta nhớ rõ, trên đường hồi cung ngày ấy, ta đếm được mười ba con chim sẻ.
Lúc ta tỉnh lại, trời đất quay cuồng, ta đụng phải một cánh tay: "Là ai đang xoay vậy?"
Chung Sơ xuất hiện trong tầm mắt ta. Hốc mắt hắn sâu hoắm, đáy mắt u tối. Hắn đỡ ta dậy, ta được hắn đút một ngụm nước.
"Kiều Kiều đã khỏe chưa?"
Tay Chung Sơ dừng lại: "Vẫn chưa, nhưng đã tốt hơn nhiều."
Ta uống nước xong, lại nhắm mắt.
Một bàn tay đưa ra, áp lên trán ta.
"Ta tốt hơn nhiều rồi."
Bàn tay kia đặt ở trên trán ta không chịu rời đi, dần dần run lên. Ta mở mắt ra, thấy Chung Sơ đỏ mắt, trong mắt thoát hiện nước mắt: "Toại Toại, nàng đừng như vậy. Nàng đánh ta cũng tốt, mắng ta cũng được. Nàng như vậy khiến ta rất sợ."
"Sợ cái gì?"
"Sợ nàng không nói lời nào mà đã bỏ đi." Hắn giống như một đứa trẻ, nắm chặt lấy bàn tay ta.