Tuệ Tuệ Bình An - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-13 09:23:39
Lượt xem: 358
Trong bóng tối bao trùm, ta như quay trở lại rất lâu rất lâu trước đây. Ta không còn biết đó là khi nào nữa.
Trong ký ức của ta, có một ông lão nắm lấy tay ta và cố gắng ngăn cản, “Tuệ Tuệ, con không thể đi.”
Ta không hiểu, Thẩm gia đã trung thành với hoàng tộc họ Tần suốt mấy chục năm qua, trận chiến ở Hộ Bắc thành liên quan đến sự sống còn của cả Tần quốc.
Phụ thân chỉ có mỗi ta là nữ nhi, nên ta đương nhiên tiếp quản Thẩm gia quân.
Ta không chỉ là Thẩm tướng quân, mà còn là vị hôn thê của Thái tử Tần Lễ.
Trận chiến này, ta nhất định phải đi. Ta không hiểu vì sao phụ thân không cho ta đi, ta đâu phải là một cô nương chưa hiểu chuyện.
Từ nhỏ ta đã theo ông chinh chiến khắp nơi, tham gia không ít các trận chiến lớn nhỏ. Về việc chỉ huy chiến trận, ta tự nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.
Nhưng lần này, phụ thân nói ông lo lắng cho ta. Ta muốn hỏi lý do, nhưng ông cuối cùng vẫn ấp úng không nói. Chúng ta chia tay không vui, và ta vẫn xin đi đến Hộ Bắc thành.
Trận chiến ở thành Hộ Bắc thành diễn ra gian nan, đối phương dường như biết rõ mọi kế hoạch chiến đấu của chúng ta.
Chúng ta có nội gián. Khi ta nhận ra điều này thì đã quá muộn. Ta nhìn những tướng sĩ bên cạnh lần lượt gục ngã, cảm giác bất lực sâu sắc xâm chiếm ta.
Thành Hộ Bắc thất thủ.
Trên tường thành, lưỡi kiếm của quân địch xuyên qua thân thể ta, cho đến khi ta rơi khỏi tường thành, cảm giác mất trọng lượng ập đến.
Ngày đó cũng có tuyết rơi dày như thế này.
Ta mãi mãi không hiểu được, Thẩm gia quân trung liệt, rốt cuộc là ai đã phản bội chúng ta.
Khi ta mở mắt ra, nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc xung quanh, đó là Hòa Hú cung.
Nhưng rõ ràng…. đáng lẽ ta đã c.h.ế.t rồi.
Có một khoảnh khắc choáng váng, ký ức trong đầu ta như nước biển tràn vào.
Ta mới nhận ra, đã năm năm trôi qua kể từ khi Hộ Bắc thành thất thủ.
Trong năm năm này, điều duy nhất ta có thể nhớ là mỗi ngày đều mơ hồ, lúc thì tỉnh táo, lúc thì đờ đẫn.
Bên ngoài truyền đến âm thanh quen thuộc, là Tần Lễ, “Chữa không khỏi, trẫm cần các ngươi để làm gì!”
Kèm theo tiếng chén trà rơi xuống đất, lòng ta không khỏi trào lên chút đắng chát, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng vừa mở miệng, chỉ có thể ho một cách vô thức.
Nghe thấy tiếng động, Tần Lễ gần như bước ba bước làm hai bước mà đi vào.
“Nàng tỉnh rồi?”
So với sự giận dữ vừa rồi, lúc này hắn ngồi xổm bên giường, trong mắt đầy hoảng loạn, giọng nói không ngừng run rẩy, khiến tim ta đau nhói.
Ta quay đầu nhìn hắn, chưa kịp mở miệng, nước mắt đã rơi xuống.
Khoảnh khắc này, hắn dường như mới nhận ra điều gì, nắm lấy tay ta, mắt đỏ hoe, bốn mắt nhìn nhau, hắn biết lúc này ta đang tỉnh táo, nhưng không biết ta có thể tỉnh táo được bao lâu.
Trong ấn tượng của ta, từ nhỏ đến lớn, Tần Lễ chưa từng khóc, dù bị quân địch bắt sống và tra tấn đến tàn nhẫn, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Ta không biết, trong những năm ta bị bệnh, hắn đã vượt qua như thế nào.
“Xin lỗi,” ta không biết phải nói gì, do dự mãi mới có thể mở miệng, “rất vất vả phải không.”
Hắn sững sờ, nước mắt tràn mi, cả người vì cố gắng kiềm chế cảm xúc mà không thể kiểm soát được những gân xanh trên trán.
Hắn lắc đầu, tay run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, cố gắng nở một nụ cười, “Ngươi sẽ khỏi bệnh, nhất định sẽ khỏi.”
Ta mỉm cười với hắn, không nói thêm gì, đột nhiên nhớ đến đêm đó khi Đào Đào mất tích, ta đã gặp hắn dưới gốc cây hạch đào.
Cây hạch đào đó, là chúng ta cùng nhau trồng khi còn nhỏ, bây giờ chúng ta đã lớn, nó cũng đã lớn.
Đào Đào cũng không phải do mẫu thân tặng ta, mà là do Tần Lễ tặng, từ khi còn nhỏ hắn đã rất thích mèo.
Nhớ lại, đó là sau tiệc sinh nhật lần thứ bảy của ta, hân lén dẫn ta đến gốc cây hồ đào đó, và tặng Đào Đào cho ta, khi đó Đào Đào còn là một chú mèo con.
Giống như năm đó hắn tặng ta Đào Đào, đêm đó, chúng ta đứng dưới gốc cây hạch đào cao lớn, ta hỏi hắn, “Có phải là ta không còn nhiều thời gian nữa, đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tue-tue-binh-an/chuong-8.html.]
Hắn ôm ta, cũng kiềm chế và bướng bỉnh lặp lại một câu, “Nàng sẽ khỏi, nàng nhất định sẽ khỏi.”
Ta hỏi gì hắn cũng không chịu nói, chỉ bảo ta đừng lo lắng.
Hắn nói, hắn sẽ tìm cách.
Hân nói, Hồng thái y đã tìm được cách chữa bệnh cho ta.
Nhưng lời nói của hắn đầy sơ hở, hắn cố gắng dùng cách này để lừa ta, cũng là lừa chính mình.
Khó khăn lắm ta mới thuyết phục được Tần Lễ rời đi, rồi đơn độc triệu kiến Hồng thái y.
Ông ấy luôn là người chữa bệnh cho ta, từ năm năm trước khi Tần Lễ mang ta trở về từ cõi chết, lén lút tìm kiếm khắp thiên hạ danh y mới tạm giữ được mạng sống của ta.
Từ đó, Hồng thái y được lệnh trở thành ngự y chuyên phục vụ cho riêng ta.
Từ miệng của Hồng thái y ta mới biết, lúc đó Tần Lễ để cứu ta, hắn đã từ Hoàng thành đến Hộ Bắc, đã mất đi quyền lực trong tay.
Bây giờ, nói hắn là Hoàng đế, chi bằng nói mẫu tộc của Hoàng hậu mới là người nắm quyền thực sự.
Mẫu tộc của Hoàng hậu là vương gia khác họ duy nhất của Long Thịnh quốc, là huynh đệ kết nghĩa của Tiên hoàng khi ngài du hành trong dân gian.
Kể từ khi Hộ Bắc thành thất thủ, Thẩm gia đã bị gán tội phản nghịch, bị tru di cửu tộc, không ai sống sót.
Tần Lễ đã sử dụng tất cả các mối quan hệ của Tần gia để giữ ta lại, cho ta một thân phận mới, nhị tiểu thư của Từ gia.
Cái giá phải trả là, dù sau này hắn nạp bao nhiêu phi tần, Hoàng hậu vẫn luôn là Hoàng hậu, con của Hoàng hậu nhất định sẽ là Thái tử.
Sau đó ta mới có thể vào cung với thân phận Từ gia nhị tiểu thư, nhưng ta thường xuyên quên rằng mình đã vào cung làm phi, thường xuyên náo loạn đòi trở về.
Tần Lễ cũng chiều theo sự ương ngạnh của ta, để Xảo Nhi ở bên cạnh ta, cho phép ta lần này qua lần khác trở về Từ gia, rồi lại lần này qua lần khác tìm lý do khác nhau đưa ta trở về Hoàng cung.
Sau vài ngày điều dưỡng, ta đã có thể xuống giường đi lại.
Khi ta đứng ngoài phủ Thượng thư, nhìn thấy Từ gia đại tiểu thư và Tống Viễn bước ra đón ta.
Ta đột nhiên có chút mất hồn.
Có lẽ là do Tống Viễn trông rất giống Tần Lễ khi còn niên thiếu, nên trong ký ức lẫn lộn của ta, ta mới nhầm hắn với thanh mai trúc mã.
Ta không biết phải làm gì để bù đắp những tổn thương trong năm năm qua đối với họ, chỉ có thể gửi tặng món quà cưới đã muộn rất lâu.
Khi trở về cung, đã là lúc hoàng hôn, mấy ngày này thời tiết càng lúc càng lạnh, sáng sớm khi rời đi, trời còn khá quang đãng.
Nhưng lúc này, khi ta vừa bước vào cổng cung, tuyết nhỏ bắt đầu rơi lất phất.
Vừa bước vào cổng Hòa Hú cung, đã thấy cung nhân quỳ rạp xuống đất, không cần nhìn ta cũng biết, là Hoàng hậu đến.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta đặc biệt để cung nhân lại bên ngoài tẩm điện, giống như nàng cũng một mình chờ ta bên trong.
Biết thời gian ta trở về, cung nhân đã nhóm lửa sưởi trong điện, bên trong rất ấm áp, nhưng nàng lại đứng ở cửa sổ mở toang, để gió lạnh quét qua gò má.
Nàng hỏi ta, “Ngươi muốn làm Hoàng hậu của hắn không?”
Ta không trả lời, trong lòng hiểu rõ, nàng có lẽ đã biết chuyện ta đã khôi phục thần trí.
Mặc dù sau khi ta tỉnh lại, Tần Lễ lập tức cho người phong tỏa tin tức này, nhưng tai mắt của Hoàng hậu khắp cả hoàng cung, làm sao nàng có thể không biết.
Ta không nói gì, chỉ nhớ lại, từng có thời ta và nàng thân thiết đến mức không có gì giấu giếm, hình bóng không rời nhau, như người thân.
Đột nhiên ta lại nhớ đến lời của Hồng thái y khi ta gặp riêng ông ấy.
Ông ấy nói, “Từ trước đến nay, vi thần đã tìm kiếm khắp nơi, dùng thuốc để kéo dài mạng sống cho nương nương, nhưng vết thương của nương nương quá nặng.”
“Năm năm trước, khi bệ hạ đưa nương nương trở về, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương nghiêm trọng, không thể hồi phục, m.á.u tụ trong não, dù có tỉnh lại cũng sẽ khiến nương nương không nhận biết được.”
“Hôm qua tuyết gió dữ dội, nương nương dù khôi phục thần trí, nhưng đây cũng là dấu hiệu của vết thương cũ tái phát, e rằng… e rằng khó qua nổi mùa xuân.”
Dù đã chuẩn bị sẵn sàng, khi ta nghe Hồng thái y nói ra, trái tim ta vẫn không khỏi run lên.
Ta thở dài, đối mặt với gió lạnh cắt da, người trước mặt lại nói gì đó, chúng ta bốn mắt nhìn nhau, đều không còn sức để an ủi.