Tự Do - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-15 04:33:25
Lượt xem: 1,171
Ngày đầu tiên đi học tiểu học, tôi nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Bóng lưng đó rất giống dì bảo mẫu, tôi sững người một giây, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tôi không dám gọi bà ấy là mẹ, chỉ gào lên khản cả giọng:
"Dì Triệu, đừng đi!"
"Xin dì Triệu, đừng bỏ con."
Nhưng tôi còn quá nhỏ, tôi không thể đuổi kịp ai, tôi bị vệ sĩ xách lên như một chiếc túi, trơ mắt nhìn bóng lưng đó biến mất.
Tôi biết, cả đời này, tôi sẽ không bao giờ gặp lại dì Triệu nữa.
Có những người sống rất lâu, cuối cùng mới nhận ra rằng cuộc sống chỉ toàn là những điều tồi tệ thì mới trở nên c.h.ế.t lặng.
Còn tôi, từ khi biết rằng cuộc sống sẽ không bao giờ có điều tốt đẹp xảy ra, cũng đã c.h.ế.t lặng.
Tôi lên cấp hai như một con rối.
Bạn cùng bàn của tôi tên là Quân Quân, là một cô bé rất hoạt bát, đáng yêu.
Quân Quân sẽ lén mang cho tôi những món ăn vặt mà cô bé thích, cô bé nói tôi quá gầy, phải ăn nhiều đồ ngon một chút.
Cô bé sẽ vẽ tranh trên vở bài tập của tôi, vẽ núi, vẽ nước, vẽ một ông mặt trời có râu trắng.
Cô bé thích đọc tiểu thuyết, trong ngăn bàn giấu rất nhiều câu chuyện về tổng tài bá đạo, tình yêu cấm kỵ.
"Tử Du, nữ chính trong truyện thật hạnh phúc, có biết bao nhiêu chàng trai đẹp trai thích cô ấy."
"Cậu xem! Cơ thể của nữ chính rất đặc biệt, toàn thân đều là điểm nhạy cảm, 40 tuổi mà da vẫn còn non nớt như em bé!"
"Oa oa oa! Họ đánh nhau vì tranh giành cô ấy!"
"Người trưởng thành mới phải lựa chọn, tớ là học sinh cấp hai, tớ chọn tất!"
Tôi, người không hề có cảm xúc với thế giới bên ngoài, đột nhiên rùng mình.
Tôi nhớ đến đôi mắt đỏ hoe của mẹ, đột nhiên giật lấy cuốn tiểu thuyết của Quân Quân, điên cuồng xé nát.
"Cái này sẽ hại cậu! Cuốn tiểu thuyết này sẽ hại cậu! Sẽ hại con gái của cậu, hại cả đời cậu!"
Vẻ điên cuồng của tôi khiến Quân Quân sợ hãi bật khóc, cô bé ngồi trên ghế hét lên rằng sau này sẽ không bao giờ chơi với tôi nữa.
Còn tôi, nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, từ từ nén lại sự bất an trong lòng, tôi quay đầu Quân Quân lại, nhìn cô bé một cách hung dữ:
"Đừng làm kiều thê, đừng làm kẻ phụ thuộc của đàn ông, đừng bị nhốt trong lồng."
"Đừng làm kiều thê, đừng làm kẻ phụ thuộc của đàn ông, đừng bị nhốt trong lồng."
Tôi lặp đi lặp lại, như một người máy vô cảm.
Cho đến khi có vài giáo viên chạy vào kéo tôi ra, Quân Quân nhìn tôi bằng ánh mắt kinh hãi, tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tu-do/chuong-2.html.]
Tôi đã mất đi người bạn duy nhất của mình.
...
Ngày Quân Quân chuyển trường, tôi được tài xế đưa về nhà.
Ba người cha đều ở đó, mẹ tôi cũng được trang điểm như một nữ thần.
Ba Tạ ôm eo mẹ, cười tà mị.
"Tử Du mười hai tuổi rồi, là thiếu nữ rồi."
Mẹ tôi đột nhiên đứng dậy, bà lúng túng bước về phía tôi hai bước, rồi dừng lại.
"Tử Du, lần sau không được đánh nhau với bạn học nữa, lần này coi như xong, lần sau mẹ sẽ phạt con."
Bà vừa hoảng hốt, trong mắt bà lóe lên những tia sáng lấp lánh, như thể sắp rơi xuống nhưng lại không rơi.
Tôi mới phát hiện ra, hôm nay mẹ tôi hiếm khi mặc áo cổ cao dài tay.
Trên cổ lộ ra vô ý có vết hằn rất nông.
Tôi ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào bà như vậy.
"Mẹ, hồi nhỏ mẹ cũng đọc nhiều tiểu thuyết ngôn kiều thê, cưỡng ép yêu phải không?"
"Mấy năm nay, mẹ chưa từng ra ngoài một mình."
"Thậm chí mỗi bữa ăn đều do các ba sắp xếp, mẹ có thích..."
Tôi chưa kịp nói ra những lời phía sau, ba Cố hùng hổ bước tới, bịt miệng tôi, kẹp tôi dưới nách.
"Mục Hạc, Tử Du bắt đầu nổi loạn rồi, tôi phụ trách dạy dỗ con bé."
Hôm đó, lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng hét của mẹ.
Bà mất kiểm soát chạy về phía tôi, bị người đàn ông kia mạnh mẽ khống chế.
Trong nháy mắt, đôi mắt vốn dĩ như nước c.h.ế.t của bà bỗng lóe lên tia hận thù mãnh liệt, tôi nhìn bà dùng hết sức lực đá và cắn, cuối cùng bị Tạ Thành Huy ấn trên ghế sô pha lột sạch quần áo.
Tôi nghe thấy giọng nói cố ý lớn tiếng của ông ta:
"Bảo bối, em không ngoan, em cũng cần phải được dạy dỗ."
Trên người mẹ tôi đầy vết thương, cổ tay, cổ, và cả đùi.
Đều là màu hồng, những dấu vết chưa kịp tan biến.
Nỗi sợ hãi và tê liệt đan xen vào nhau, từng chút từng chút leo lên.
Tôi không phản kháng, đầu và hai tay tự nhiên rũ xuống, như người c.h.ế.t bị Mục Hạc đưa lên lầu.
Tôi nghĩ một cách kỳ quái, chữ Hạc, thật sạch sẽ và rộng rãi.
Đặt cho ông ta cái tên như vậy, thật là kinh tởm.