Tự do tự tại - 5
Cập nhật lúc: 2024-09-07 08:23:29
Lượt xem: 1,362
Đông gia chỉ có một vị cô nương như vậy, năm đó chôn nhiều rượu, cho nên để cho ta lấy ra cho các vị khách quý nếm thử, để cầu may.”
Tiểu nhị tràn ngập nụ cười, nhiệt tình hiếu khách, ta ngơ ngác nhìn chằm chằm hai chén nữ nhi hồng kia đỏ bừng, thần sắc hơi ngẩn người.
Năm đó, ở hậu viện nhà cũ, phụ thân ta cũng từng chôn ba vò cho ta. Hiện giờ phụ thân qua đời, huynh trưởng nhập thổ. Về phần xuất giá, đối với ta tựa hồ cũng đã là chuyện xa vời.
Ta cho rằng Lục Bộc Linh sẽ không nhận rượu không rõ lai lịch này. Không đợi ta hoàn hồn, hắn thế nhưng đã tiện tay tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch. Trong mắt gợn sóng khẽ rung động, hắn đem một chén còn lại đưa cho ta:
“Quả thật rượu ngon.”
Ta nhìn chén rượu trước mặt, đáy lòng giống như bị đ.â.m một cái, chua chua xót xót, nhưng rất nhanh tiếp nhận, trực tiếp uống cạn.
Trông thấy đáy chén, tiểu nhị vui mừng lấy khay đi: “Nguyện cho hai vị khách quý mọi điều tốt lành nhất, tiểu nhân sẽ phục vụ các vị một số món ăn đặc trưng của chúng ta ngay bây giờ.”
Trong quán ăn, đa số khách mời cười mừng, vui vẻ, náo nhiệt.
Giữa ồn ào náo nhiệt này, ta thư giãn, cùng Lục Bộc Linh ngồi ở bên cửa sổ.
Lục Bộc Linh nhìn cảnh sông bên cửa sổ, vuốt ve chén trà, pha cho ta một chén:
“Ta đã nghe nói qua một người như vậy, mười ba tuổi di tản, mười lăm tuổi lấy thân thể gầy yếu, g.i.ế.t những kẻ phản loạn và điều chỉnh mọi thứ. Mười bảy tuổi, sa trường chinh phạt bị lưu mục (mũi tên) dâm xuyên qua cánh tay phải. Mười chín tuổi Cần Vương hồi kinh, tay trái luyện Đan Thanh, đăng quang Đại Vũ.”
Lời vừa dứt, ánh mắt hắn dừng ở trên cổ tay phải ta, bỗng nhiên trầm ngâm im lặng.
Ta lấy chiếc đũa tre từ ống đựng đũa ra, dùng tay phải đưa cho hắn, đầu ngón tay khẽ run lên: “Vết thương ở vai phải, bị mũi tên xuyên qua. Dù có uống thuốc cũng không thể hồi phục. Vì vậy, ta chỉ có thể học cách sử dụng tay trái, tập trung sự chú ý của mình, cuối cùng cũng không làm nhục tổ tiên.”
Năm đó Ngụy Vương phản loạn, ta dẫn cả nhà đi theo Vũ Thiên Thành dẹp loạn.
Thế cục hỗn loạn, Cầu vương mỗi người đều mang tâm cơ. Ban ngày thao luyện trong quân doanh, ban đêm gặp phục kích, mắt thấy mũi tên sắc nhọn b.ắ.n về phía Vũ Thiên Thành, không kịp suy nghĩ, ta lao mình ra chặn.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Mũi tên xuyên qua bả vai, găm vào xương, ta nhìn thấy khuôn mặt sầu lắng điên cuồng của Vũ Thiên Thành nhưng đáy lòng lại rơi xuống một tảng đá lớn. Trong nháy mắt, hai mắt liền tối sầm lại, rơi vào trong bóng tối.
Bây giờ nhớ lại, khi đó, cay đắng như vậy, nhưng không cảm thấy đau đớn.
Hiện tại rõ ràng là đứng ở trên cao, lại chỉ cảm thấy trời lạnh đất lạnh.
Tiểu nhị đưa tới ba món mặn và một món canh, hâm nóng một bầu rượu vàng.
Vừa định rót rượu cho chúng ta, bị Lục Bộc Linh nhận lấy bầu rượu. Chờ người đi rồi, hắn nhẹ nhàng đẩy chén lại đây: “Nếu Tống tiểu thư có thể làm nhục tổ tiên, trên đời này, sợ là không có người làm rạng danh gia tộc nàng.”
Đầu ngón tay ta bóp lên chén, nghe tiếng “Tống tiêu thư” kia của hắn, chỉ cảm thấy ù đi bên tai, ta chợt ngẩng đầu lên!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tu-do-tu-tai/5.html.]
10
Ánh mắt Lục Bộc Linh lại bình tĩnh như lúc ban đầu, phảng phất như thuận miệng tán gẫu. Ta từ từ uống một ngụm rượu vàng.
Hoàng tửu dịu nhẹ, nhiệt độ vừa vặn, cũng không nồng đậm: “Thái tử nhãn lực tốt, ngươi làm sao nhìn ra?”
Lục Bộc Linh cũng tự mình rót một chén, hướng về phía ánh trăng, chậm rãi uống cạn: “Thân phận Tống tiểu thư cũng không khó đoán.”
Thật vậy, ở tuổi mười lăm, mười sáu, còn có thể vẫn có thể chối cãi. Nhưng bây giờ, ta đã hai mươi lăm. Thân hình dài ra, nếu là đàn ông dù có gầy đến mấy thì ở độ tuổi này cũng không thể giống nữ tử. Làm sao có thể có một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình bình thường mà vẫn có vóc dáng như ta?
Chúng thần trong triều đa số âm thầm phỏng đoán, cho rằng ta vì phục vụ cho sở thích riêng tư của Thánh thượng nên uống bí dược, ức chế sinh trưởng, bảo trì dáng người mảnh khảnh này, mượn cơ hội này mời sủng mị loạn.
Trên thực tế, không ai thực sự sẵn sàng nghĩ về nó với một tâm trí nghiêm túc. Cơ hồ là dấu vết mọi người khắc trên trán ta. Những thứ này, Vũ Thiên Thành sẽ không bỏ qua.
Chỉ là, vì muốn giữ ta ở bên cạnh, hắn cho tới bây giờ tránh không đề cập tới, ta cũng để hắn nói như người ngoài cuộc, không liên quan gì đến ta.
“Kinh thành phồn hoa, lại tựa như lồng giam, Nam quốc tuy xa, nhưng lại có thể tự do tự tại. Tống đại nhân, ta còn có việc phải làm, ta đi trước đây.”
Lục Bộc Linh buông chén rượu xuống, xoay người rời đi, trong chớp mắt, thân hình đã vào ngõ trống.
Ta cầm lấy chén rượu, nhìn về phía sông Biện Hà bên cửa sổ. Hắn ta đúng là người lợi hại, tin tức linh thông.
Ta ở ngoài ngự thư phòng, nói muốn dời đến Nam quốc, hắn đều biết hết.
Khi đó, hắn rõ ràng còn chưa vào cung, kết hợp tốc độ hắn cùng sứ đoàn vào thành, ta càng cảm thấy thần quỷ khó lường. Người như vậy, đã lâu ta không gặp qua. Khóe môi cong lên, ta lại tự uống một chén.
Lúc này đây, toàn thân ta đều ấm lên, phảng phất lại có nhiệt độ.
Sau khi uống rượu, ta ra khỏi quán ăn đi dạo theo lề đường cho tỉnh táo.
Đưa mắt về phía trước, ta thấy một người đang đứng ở chỗ đèn đuốc, thần sắc lạnh như băng nhìn chằm chằm ta, không biết đã nhìn bao lâu. Ta cúi người về phía hắn, cười đùa: “Bệ hạ, ngài đến muộn.”
11
Chính hắn đáp ứng để ta đi cùng Lục Bộc Linh du ngoạn kinh thành, rồi người lo lắng, theo dõi vẫn là hắn.
Ta nhìn thoáng qua phản chiếu giữa sông, cảm thấy, tình huống này thật sự nhàm chán.
Vũ Thiên Thành tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, Cẩm Y Vệ đã sớm lui bước:
“Ngươi thế mà lại cùng hắn uống nữ nhi hồng!”