Tự do tự tại - 10
Cập nhật lúc: 2024-09-07 08:25:03
Lượt xem: 1,564
Dù sao, luật biên mậu sớm đã thi hành từ lâu, biên giới phía bắc những năm gần đây càng ngày càng ổn định, biên giới phía nam khó tránh khỏi ghen ghét. Sự khác biệt giữa miền bắc và miền nam không thể không lo lắng.
Hắn chính là quân vương, chính là hắn.
“Bệ hạ, dù là tiền triều hay là hậu cung, dù là công khanh mệt thế, hay là những tân thần như chúng ta, trong lòng người biết rõ, khắp nơi đều cần phải kiểm soát, mọi việc đều do ngài lo liệu.”
Ta chỉ chỉ Ninh phi hủy dung trên mặt đất:
“Ninh gia thế lớn, Bệ hạ biết rõ nàng ta đối với Hoan nhi làm cái gì, lại hết lần này tới lần khác để cho nó chịu đựng hết thảy và dùng mũ phượng để bù lại. Loại ban thưởng này, Tống gia ta không nhận.”
“Vậy ngươi muốn trẫm làm như thế nào? Bãi bỏ Ninh phi, để cho đám người Ninh Thượng thư liên danh thượng thư (cùng ký vào một tờ đơn) gây sóng gió?”
Vũ Thiên Thành hai mắt đỏ ngầu, thái dương căng thẳng, tiến lên muốn cướp đi chủy thủ trong tay ta.
Ta nhẹ nhàng cười thành tiếng:
“Bệ hạ, cần gì phải làm cho việc nặng trước mặt ta thì thành nhẹ? Thế gia chiếm cứ, chưa bao giờ là tai họa ngầm lớn nhất trong mắt người. Bệ hạ lo lắng nhất chính là trong cung không có hậu duệ.”
“Tống Thanh Vân, ngươi câm miệng!”
Vũ Thiên Thành bị ta vén màn góc khuất bị che lấp, hai tay nắm chặt, phản ứng đầu tiên chính là muốn bịt miệng ta lại. Nhưng mà ta đã kéo Hoan nhi lui về phía sau, giọng nói của ta không d.a.o động:
“Bệ hạ, hoàng tự, mới là cố chấp sâu sắc nhất của người.”
Cho nên, Hoan nhi, người vĩnh viễn không có khả năng thụ thai được phong làm hoàng hậu, trên danh nghĩa là để lấy lòng Tống gia và ta, nhưng thực chất là để ngăn chặn hết thảy cơ hội mang thai của thế gia quý nữ. Trong số này, bao gồm cả ta!
Năm đó, lão nhân tùy quân đều biết, Hoan nhi cả đời này không thể sinh con. Ta lại là “thân nam tử”, hoàn toàn tuyệt đường hậu thế.
Về phần những phi tần cấp thấp kia, từ khi nào mà hắn bắt đầu sàng lọc, bí mật tuyển chọn mẫu thân của hoàng tử tương lai, đã không còn là vấn đề để ta cân nhắc nữa.
“Tống Thanh Dật!”
Bị đẩy đến tuyệt vọng, cuối cùng hắn đã gọi tên thật của ta.
Vầng trăng dài trống vắng.
Cái tên Tống Thanh Dật này đã quá lâu rồi không có người gọi, giống như đã qua một đời người.
“Ngươi có phải căn bản chưa từng yêu trẫm hay không? Ngươi đứng ở bên cạnh trẫm nhiều năm như vậy, đường đi của trẫm có bao nhiêu gian nan, không ai rõ ràng hơn ngươi!”
Ta lẳng lặng nhìn hắn, nhịn không được nở nụ cười: “Bệ hạ nói xem, ta chưa từng yêu người?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tu-do-tu-tai/10.html.]
Hắn đột nhiên đến gần: “Nàng nếu như yêu trẫm, không có khả năng rút lui sạch sẽ và thanh thản như vậy được. Để trẫm đoán xem, nàng lúc trước chẳng qua là thuận thế mà làm, trẫm tới gần nàng, nàng không dám lui. Sợ Tống gia đang dựa vào phía sau nàng sẽ sụp đổ, mới theo ta. Mấy năm nay, nàng đều là đang diễn trò, có phải hay không!”
Hoan Nhi mặt đỏ bừng, vừa định nhào tới, ta liền tóm lấy muội ấy.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Đáy mặt ta lạnh như băng:
“Bệ hạ, người có nghĩ tới từ khi nào ta đã không gọi tên ngài nữa?”
Vũ Thiên Thành đột nhiên bị một câu nói này của ta đóng đinh trên mặt đất, không nhúc nhích.
Ta kéo Hoan nhi, lui về phía hậu điện: “Từ một khắc ngài ở trước mặt ta, tự xưng là trẫm, chúng ta rốt cuộc không thể quay lại.”
Người đứng trước mặt vạn người, nắm chặt lòng bàn tay ta, thấp giọng bảo ta gọi hắn là “Tử Phỉ”, đã sớm biến mất rồi.
Người đứng trước mặt ta bây giờ, là quân vương của Đại Vũ, một vị hoàng đế biết cân nhắc lợi hại, tranh cuốc tất so với đế vương. Từ lâu đã không còn là người trong lòng ta.
Vũ Thiên Thành đột nhiên giương mắt, nhưng mà chữ đến bên miệng, lại rốt cuộc nói không ra được. Mắt thấy ám vệ của ta vây quanh, muốn bảo vệ chúng ta rời đi.
Hắn đột nhiên tiến lên một bước, muốn nắm lấy tay ta.
Một mũi tên, từ sau điện xẹt qua không trung, vững vàng đóng đinh trước mặt hắn.
Ta nghiêng đầu nhìn. Cung thủ mặc áo choàng đen, cho dù là đêm tối, đứng ở nơi đó, khuôn mặt chói lọi như ban ngày——
19
“Lục Bộc Linh!”.
Vũ Thiên Thành nhìn chằm chằm vị thích khách với vẻ mặt tức giận. Nhưng mà, khi hắn dứt lời, vây quanh, ngoại trừ Ngự lâm quân trong cung, còn có một lượng lớn cung nhân vây quanh hắn.
Họ mặc huyền y, thân hình cường tráng, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén, góc áo thêu một chùm dây leo. Ta biết, đó là một loài cây ở Nam quốc, dưới núi Quỳnh Sơn, với các nhánh xoắn. Trong bóng đêm, cung tên được căng lên, m.á.u bịt kín cổ họng của họ.
So với nó, tinh thiết lúc trước đưa ra, có vẻ không quá tuyệt vời.
Ta nhìn Lục Bộc Linh một cái thật sâu.
Vị Thái tử Nam quốc xuất quỷ nhập thần này, luôn có khả năng khiến người ta kinh ngạc.
“Bệ hạ, ngài không nên làm như vậy, ngài cảm thấy thế nào?”
“Đây là chuyện riêng của trẫm, liên quan gì đến ngươi!”