TRUYỆN VỀ TÔ NGU - Chương 08
Cập nhật lúc: 2024-07-30 19:34:00
Lượt xem: 1,489
"Nô tỳ biết Quản Thải Mua Lâm tỷ tỷ là cháu gái của ngài, tháng sau sẽ tới tuổi xuất cung."
“Nô tỳ có thể cầu xin ngài tiến cử nô tỳ với quản sự công công họ Ngô không ạ?”
Hứa ma ma sửng sốt mở to hai mắt nhìn ta.
“Ngươi đấy, nha đầu này mạnh miệng quá nhỉ? Ngươi mới đến Tân Giả Khố được một ngày mà đã nghĩ đến việc đi ra ngoài cung để tìm việc ư?”
"Đúng là dầu nhiều béo kém!"
Ta lập tức bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương.
"Ma ma, ngài cũng biết phụ thân ta mất chức quan, nam nhân trong nhà đều bị lưu đày nên chỉ còn lại nữ quyến trong nhà, tỷ tỷ ta là người như vậy đấy, mẫu thân, mấy di nương và muội muội đều có tính tình yếu đuối, nếu ta không tìm ra con đường khác để đi lên thì ai sẽ lo cho các nàng đây?"
“Ta rất hiểu chuyện nên chắc chắn sẽ không để cho ma ma tốn công vô ích đâu ạ!”
"Ở đây có sáu trăm lượng bạc, đây là toàn bộ gia sản của nô tỳ, một trăm lượng là cho ma ma, cầu xin ma ma ra mặt tiến cử ta, năm trăm lượng là để hiếu kính Ngô công công, chuyện này có thành hay không thì nô tỳ cũng sẽ vô cùng biết ơn với ân tình này của ma ma!"
Hứa ma ma là một người đã ở trong cung mấy chục năm, nhưng số bạc hàng tháng nàng kiếm được cũng chỉ có bảy tám lượng, tuy rằng một trăm lượng không nhiều cho lắm, nhưng cũng hoàn toàn không ít.
Nhìn số ngân phiếu ta đưa lên, đáy mắt của ma ma hiện lên chút do dự.
Ta thấy có hi vọng nên rèn sắt khi còn nóng.
“Ma ma, xin người hãy nể tình chúng ta đáng thương mà giúp ta đi!”
“Sau này Ngu Nhi thành công rồi thì nhất định sẽ báo đáp ma ma!”
"Nô tỳ khác với những cung nữ khác, cả nhà nô tỳ đều là tội nô, vĩnh viễn cũng không ra ngoài được, mặc dù ta đi làm việc nhưng mẫu thân và các muội muội vẫn ở dưới trước của ngài, ăn cơm của ngài mà, đúng không?”
"Nô tỳ chỉ cầu xin mình có thể đi ra ngoài cung và tìm một cơ hội để chuộc đệ đệ năm tuổi của ta ra ngoài, sau này mỗi tháng nô tỳ đều sẽ gửi bạc đến hiếu kính ngài..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-ve-to-ngu/chuong-08.html.]
Hứa ma ma không phải kẻ ngốc, đương nhiên nàng hiểu được ý của ta, thấy ta khóc bù lu bù loa thì nàng bèn nói một câu: "Đừng khóc nữa!”
“Khi nào ta rảnh sẽ nói việc này với Ngô công công, nhưng chưa chắc sẽ thành công nên ngươi đừng hy vọng nhiều quá.”
Ta liên tục dập đầu: "Đa tạ ma ma, cả đời này nô tỳ sẽ không quên được đại ân đại đức của ma ma."
7
Sáng sớm hôm sau, Tô Tương đã được thả ra.
Sau khi bị bỏ đói một đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trở nên tái nhợt, đôi chân bủn rủn khó có thể đi đường.
Bữa sáng là một bát cháo loãng và một cái bánh ngô.
Liên Hương đã cố gắng rất nhiều để dành đồ ăn lại cho nàng, ngay cả bản thân cũng không ăn, nàng ta háo hức đưa tới trước mặt nàng.
Tuy nhiên tỷ tỷ ghét cháo loãng, bánh ngô thô ráp khiến cổ họng của nàng rất khó chịu.
Liên Hương khóc đến sưng cả mắt.
"Đại tiểu thư, xin ngài đừng cứng đầu nữa, nếu ngài không ăn thì làm sao có sức để làm việc đây?"
Tô Tương nghe thấy mình vẫn phải làm việc, nàng trợn ngược mắt lên rồi hôn mê bất tỉnh.
Ta không muốn để ý tới nàng, nhưng nàng hôn mê rồi thì ai sẽ làm công việc của nàng đây?
Hứa ma ma muốn nàng làm việc gấp đôi người khác.
Nghĩ đến đây, ta đi lên túm tóc nàng và kéo nàng lên khỏi mặt đất.
“Đứng lên, đừng giả bộ ngất nữa!”
"Tỷ không làm việc của mình, chẳng lẽ tỷ định để Liên Hương và hai muội muội làm thay cho tỷ à?"