Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 9

Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:05:24
Lượt xem: 10

Giang Hàn nhìn chằm chằm nhóm người đi xa, tận đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng mới yên tâm gật nhẹ đầu.

 

Nhân loại đáng sợ quá, người nào cũng hở chút là động tay động chân. Duy chỉ có người trước mặt này…

 

Giang Hàn lén lén lút lút hướng mắt nhìn trộm hoàng đế bệ hạ, ai ngờ y vẫn luôn nhìn hắn không rời mắt. Giang Hàn chột dạ, hốt hoảng cúi gằm mặt né tránh ánh mắt nóng rực thuộc về y.

 

Đường Hướng ôn nhu đưa tay đỡ lấy cằm mỹ nhân, nhẹ nâng cằm hắn để hắn đối diện với mình.

 

“Đừng sợ, có trẫm ở đây, trẫm sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”

 

“Vì vậy, nàng có đồng ý trở thành người của trẫm không?”

 

Giang Hàn: “…”

 

“Trẫm biết lời đề nghị này quá đột ngột, nàng có thể cho trẫm thời gian không?”

 

“Ở lại tẩm cung của trẫm một tháng, cho trẫm cơ hội thể hiện tấm lòng của trẫm!”

 

Mập

“Ta…” Giang Hàn ngập ngừng, hắn bị y ép phải nhìn thằng vào mắt y. Đôi mắt của một bậc quân vương sâu thẳm, hắn vừa nhìn đã muốn chìm đắm. Thật sự không thể nào cưỡng lại được.

 

“Ta đồng ý!”

 

“Tốt quá! Trẫm đã cho người chuẩn bị một căn phòng. Phòng nghỉ của nàng cách trẫm không xa, nàng có thể tìm trẫm bất cứ lúc nào.”

 

Đường Hướng dịu dàng ôm lấy hắn, dùng hơi thở nóng rực sưởi ấm vành tai hắn. Giang Hàn chịu không nổi, vành tai nóng bừng.

 

“Đi, trẫm đưa nàng tới phòng nghỉ.”

 

“Được.”

 

Nơi bọn họ đi dạo vẫn nằm trong tẩm cung của hoàng đế. Tẩm cung của y bao gồm rất nhiều căn phòng khác nhau. Bao gồm cả nơi để y phục, ngự thiện phòng và cả căn phòng vừa rồi bọn họ đứng trước cửa là thư phòng.

 

Từ thư phòng tới phòng nghỉ y sắp xếp cho hắn, đi bộ cũng mất hơn mười phút. Phương thức di chuyển chủ yếu đều là đi bộ, Giang Hàn không rõ vì lý do gì mà nhân loại lại xây dựng nhà to thế này.

 

Bọn họ rảnh rỗi, mỗi ngày đều muốn đi một đoạn dài để rèn luyện sức khỏe hả?

 

Đường Hướng đích thân đưa mỹ nhân đến căn phòng mới được chuẩn bị. Nó trước đây vốn là phòng ở qua đêm của các phi tần, tới khi y lên ngôi thì nó được y đổi thành phòng phê tấu chương.

 

Đường Hướng ôn nhu giúp mỹ nhân mở cửa phòng: “Vào xem xem, có chỗ nào không ưng ý có thể bảo cung nữ sửa lại.”

 

Căn phòng có diện tích rất rộng được chia làm hai gian bởi một tấm bình phong. Gian ngoài đặt một cái bàn trà, gian trong đặt một chiếc giường, bên trên để chăn đệm mới tinh.

 

Bên tường có đặt một chiếc tủ bằng gỗ lớn. Có chỗ treo thêm tranh sơn thủy, cách bài trì cùng những vật trang trí đều toát ra vẻ cổ xưa quyền quý.

 

Giang Hàn vốn là một con hồ ly ở trên núi cao, chưa từng nhìn thấy một căn phòng nào trang trí đến mức vừa giản dị vừa cao quý như thế. Hắn thật sự rất ưng ý cách bài trí này.

 

“Nơi này rất tốt, ta rất thích. Cảm ơn ngươi.”

 

“Có gì mà phải cảm ơn, nàng thích là trẫm vui rồi.” Đường Hướng dịu dàng ôm lấy hắn từ phía sau, cử chỉ vừa thân mật vừa ấm áp. Ngay khi hắn đã đắm chìm vào cái ôm đó thì đột ngột bị y buông ra.

 

Đường Hướng rời mắt khỏi cảnh vật bên ngoài, chỉnh lý biểu cảm: “Nếu vậy trẫm cũng không làm phiền nàng nữa, ở lại nghỉ ngơi thật tốt nhé! Buổi chiều trẫm lại tới thăm nàng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/9.html.]

Mẫu hậu đã dạy, thời gian nghỉ ngơi của nữ nhân rất quan trọng. Y không được vì mong muốn nhất thời mà tước đoạt thời gian nghỉ ngơi của họ.

 

Đúng lúc Giang Hàn cũng đang cần thời gian để cân nhắc lại một số vấn đề. Hắn nghe thấy y nói ngay lập tức đồng ý: “Được!”

 

“Trẫm không làm phiền nàng.” Đường Hướng nở một nụ cười dịu dàng sau đó bước ra ngoài, còn cẩn thận giúp hắn đóng cửa.

 

Căn phòng to lớn rất nhanh chỉ còn lại một mình Giang Hàn. Giang Hàn chạy một mạch vào gian phòng bên trong, trèo lên ổ chăn. Đến nhân hình cũng chẳng thèm giữ, biến thành hồ ly nhỏ, rúc vào trong chăn.

 

Tam vương gia sau khi bị đám người Tống Liêu ném ra khỏi khu vực tẩm cung của Đường Hướng thì tức giận không thôi. Mặt mũi của gã mất hết sạch rồi.

 

Tên khốn đó dám lên mặt với gã? Ăn gan hùm mật gấu rồi?

 

“Vương gia, chúng ta làm sao đây?”

 

“Nếu thằng nhóc đó đã để ý nữ nhân kia như vậy, ta đương nhiên sẽ ra tay với nàng ta trước.”

 

“Vương gia anh minh!”

 

“Trước tiên, ngươi cho người tới thăm dò thân phận của nàng ta, càng chi tiết càng tốt, muộn nhất là sáng ngày mai, ta phải thấy phần tư liệu đó ở trong thư phòng.”

 

“Thần đã hiểu.”

 

“Hoàng thượng à, sẽ sớm thôi người phải quỳ dưới chân để hành lễ chính là ngươi.”

 

Tống Liêu sau khi ném người trở về thì nhìn thấy Đường Hướng đang chăm chỉ ngồi phê duyệt tấu chương. Tấu chương đã phê xong được y xếp thành một chồng khá lớn chứng tỏ thời gian y xử lý tấu chương đã rất lâu rồi.

 

Tống Liêu tiến tới gần y, nhỏ giọng: “Hoàng thượng, để thần mài mực giúp ngài.”

 

Đường Hướng lập tức xua tay: “Không cần phiền phức, ngươi giúp trẫm đi xem Giang Hàn.”

 

Thấy hoàng đế bệ hạ quan tâm đến người kia, Tống Liêu đã vui lại càng vui. Ông ta cúi gập người nhận mệnh: “Thần tuân chỉ.”

 

Phòng của hắn cách nơi đây không xa, ông ta chỉ cần đi một lát là đến. Đầu tiên, ông ta đứng bên ngoài nghe ngóng, khi không nghe thấy tiếng động nào mới cẩn thận đẩy mở cửa thò đầu vào trong quan sát.

 

Sau khi nhìn một vòng không thấy ai, đoán trừng mỹ nhân vẫn đang ngủ ông ta lập tức rút quân, chạy về phòng Đường Hướng báo cáo lại tình hình.

 

Thính giác của hồ ly luôn rất tốt, từ khi ông ta tiến gần căn phòng thì hắn đã nghe thấy tiếng bước chân. Giang Hàn chỉ là vẫn chưa nghĩ thông, chưa muốn đối diện với nhân loại.

 

Giang Hàn đã cân nhắc rất nhiều. Hắn mới đầu vô đây chỉ muốn tìm hiểu những thú vui độc lạ thôi. Hắn không hề có ý định sẽ tiếp xúc gần với nhân loại.

 

Hắn không ngờ, ở hoàng cung được người người đồn là lạnh lẽo lại tồn tại một nam nhân vừa ấm áp vừa dịu dàng. Hoàng thượng trong tin đồn không phải là một nam tử lãnh cảm g.i.ế.c người không ghê tay sao?

 

Hắn muốn ở bên cạnh người đó, muốn quan sát người đó thật kỹ.

 

Hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đưa ra loại quyết định mà hắn cho là hợp lý nhất.

 

“Hoàng thượng, Kim đại nhân cầu kiến.” Tống Liêu từ bên ngoài tiến vào nhỏ giọng thông báo.

 

Y lập tức ném tấu chương đã phê dở xuống bàn, đứng dậy.

 

“Nói với hắn trẫm tới ngay.”

 

Nét mặt của y không giấu được sự mệt mỏi, y cần chút thời gian để điều chỉnh lại trạng thái.

Loading...