Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 8
Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:05:09
Lượt xem: 16
Cả căn phòng đều là những y phục đắt tiền dành cho phi tần trong cung, muốn cầu kỳ đến đâu có cầu kỳ đến đó, muốn hở hang đến đâu có hở hang đến đó.
Tiểu hồ ly lần đầu tiên nhìn thấy nhiều kiểu đồ như vậy, có bộ khiến hắn nhìn đến đỏ bừng mặt. Lăn lộn trong căn phòng gần nửa canh giờ hắn mới tìm được một bộ y phục tạm ổn nhất.
Hắn thay rất lâu nhưng đám cung nữ bên ngoài không một lời oán trách. Bên trong còn chuẩn bị sẵn một bồn nước ấm đầy cánh hoa hồng để hắn tắm.
Giang Hàn nhảy vào trong bồn, tắm thật sạch sẽ mới chịu bước ra.
Ở trên núi, hắn thường tắm ở suối nước nóng nhiệt độ rất ấm áp. Từ khi xuống núi hắn đều phải tắm nước lạnh, cực kì không thoải mái. Đây là lần đầu tiên hắn được tắm nước ấm tại nơi ở của nhân loại, hắn ngâm đến khi nước chẳng còn độ ấm mới chịu ra ngoài.
Mập
Chỉ thay quần áo mà cũng mất cả một canh giờ. Thức ăn trong bụng đã tiêu gần hết, chẳng cần phải đi bộ tiêu cơm gì nữa.
Nhưng Đường Hướng muốn dẫn mĩ nhân đi ngắm cảnh để tăng tình cảm nên Giang Hàn chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo. Tiểu hồ ly đi bên cạnh hoàng đế bệ hạ trong lòng suy tính thời cơ thích hợp thú nhận giới tính thật của mình cho y nghe.
Thời điểm Đường Hướng nhìn thấy mĩ nhân sau khi thay y phục, trái tim trong n.g.ự.c càng đập rộn ràng. Y phục mà hắn chọn chẳng phải thứ gì quá bắt mắt, cũng chẳng hở hang quyến rũ thế nhưng vẫn cực kỳ hút mắt y.
Cái khí chất tỏa ra từ hắn không cần phục trang lộng lẫy cũng đủ cuốn hút mọi sự chú ý.
Đường Hướng nhìn mỹ nhân không chớp mắt, bày ra dáng vẻ của một bậc hoàng đế dịu dàng ôn nhu.
“Chúng ta đi thôi.” Đường Hướng vươn tay về phía Giang Hàn, khẽ nói.
Giang Hàn cực kì phối hợp, đưa tay ra đặt lên bàn tay của y.
Hậu cung có diện tích rất lớn, bọn họ đi cả ngày cũng chẳng thể đi hết. Vì vậy Đường Hướng quyết định chỉ đưa mĩ nhân đi nhìn ngắm xung quanh khu vực y thường lui tới.
Để mĩ nhân làm quen với môi trường sống trước! Dù sao thì y cũng đã hạ quyết tâm sẽ giữ mĩ nhân ở bên cạnh. Để nàng hiểu rõ về tẩm cung của y là chuyện nên làm.
Hai người sóng vai cùng nhau bước từng bước một. Suốt quá trình, cả hai chẳng nói với nhau câu nào. Đường Hướng là do không tìm được chủ đề để nói, Giang Hàn lại do không biết phải nói từ đâu.
Giang Hàn hạ quyết tâm ngay khi hai người cùng nhau bước tới trước một hành cung lớn. Xung quanh không có người, thiên thời địa lợi nhân hòa, là thời điểm rất thích hợp để nói chuyện.
“Hoàng…”
“Hoàng thượng, thật trùng hợp quá đi.” Từ phía xa vang đến một giọng nói xa lạ cùng với tiếng bước chân ngày càng to.
Giang Hàn đưa mắt nhìn sang lập tức thấy rõ một nhóm người đang đi về phía này. Dẫn đầu nhóm người là một nam nhân y phục trên người so với Đường Hướng còn lộng lẫy hơn.
Hắn ta khoác trên người bộ y phục với màu vàng là chủ đạo, bên trên còn đội phát quan bằng vàng. Nghiêm túc so sánh, người ngoài nhìn vào thấy hắn ta còn giống hoàng đế hơn là Đường Hướng.
Đường Hướng nhìn thấy người tới, lập tức bước về phía trước một bước, giấu mĩ nhân về phía sau. Y hạ giọng: “Hoàng huynh hôm nay cũng có nhã hứng đi dạo hoa viên trong cung?”
Giọng điệu của Đường Hướng còn có vài phần khách khí nhưng vị hoàng huynh kia chẳng có ý nhường.
Hắn ta cao giọng, chẳng nể mặt ai mà vào thẳng chủ đề: “Ta nghe nói hoàng thượng mới tìm được mỹ nhân vừa ý, muốn tìm tới để diện kiến dung mạo. Mỹ nhân của hoàng thượng là người phía sau?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/8.html.]
Hắn ta nói dứt câu liền phóng ánh mắt ra sau lưng Đường Hướng, nhìn chằm chằm vào người ở phía sau.
Ánh mắt của gã khiến Giang Hàn cảm thấy rất khó chịu, hắn vô thức cúi gằm mặt trốn ở sau lưng Đường Hướng.
Y khẽ cười, đứng thẳng lưng che chắn tầm mắt của gã: “Nàng ấy là một người ngại ngùng, hoàng huynh nhìn nàng chằm chằm sẽ dọa nàng sợ.”
“Ta đường đường là vương gia một nước, cũng không cướp người của hoàng thượng, sợ gì?”
“Hoàng huynh đương nhiên không để ý, trẫm để ý.”
“Ta tới đây đặc biệt muốn nhìn dung mạo mỹ nhân, hoàng thượng cứ che che giấu giấu là muốn ta đi một chuyến vô ích?”
“Hoàng huynh đường đường là vương gia một nước, chỉ vì muốn nhìn mặt một nữ nhân mà không quản đường xá xa xôi, trẫm đương nhiên rất vinh hạnh.”
Đường Hướng ngừng lại một nhịp, bí mật thò tay ra sau, nắm lấy đôi bàn tay đang kéo vạt áo của mình. Sau khi trấn an hắn, y mới tiếp tục: “Có điều, lần này hoàng huynh phải đi một chuyến không công rồi. Trẫm không thích nam nhân khác nhìn thấy người của trẫm.”
Vị vương gia kia dường như không ngờ đến Đường Hướng sẽ vì một nữ tử mà đối đầu với gã ta. Sắc mặt của gã nháy mắt đen sì một mảng.
“Hoàng thượng…”
“Thật ngại quá, đến giờ trẫm nghỉ trưa, không thể đích thân tiếp đón hoàng huynh. Để trẫm cho người đưa hoàng huynh tới chỗ khác!”
Đường Hướng nói đoạn, không đợi vị vương gia kia kịp phản ứng lập tức lớn giọng gọi người.
Tống Liêu núp ở phía xa, chỉ đợi đến lúc này, lập tức cho người nhào ra, túm cổ đám người của vị vương gia rời khỏi nơi này.
Ông ta đã không vừa mắt tên vương gia c.h.ế.t tiệt này từ lâu rồi. Ngày nào cũng lên giọng chèn ép hoàng đế bệ hạ. Mà hoàng đế bệ hạ thì chẳng bao giờ chịu cứng rắn đối mặt với hắn, cứ mỗi lần đều khách sáo nhún nhường.
Lần này thì hay rồi, bệ hạ có thể vì mỹ nhân mà lên mặt với gã. Cứ đà này, mỹ nhân kia chắc chắn có thể thay đổi được quyết định của hoàng đế bệ hạ.
Viễn cảnh hoàn hảo nhất ông ta nghĩ tới chính là hoàng đế bệ hạ vì bảo vệ mỹ nhân mà tính kế chống lại đám quân phản loạn. Sau đó ngoan ngoãn ngồi trên ngai vàng điều hành đất nước.
Một năm sau bọn họ có thể sinh ra được một tiểu hoàng tử hoặc một tiểu công chúa. Cả hai trở thành một cặp quân vương hiền hậu lưu truyền sách cổ, người người ngưỡng mộ.
Càng nghĩ, Tống Liêu lại càng cao hứng. Ý cười trên mặt càng đậm, đuổi người lại càng thêm khí thế.
Tên khốn vương gia không biết trên dưới. Ông đây nhìn hắn ta lâu lắm rồi. Đợi hoàng đế bệ hạ của ông nghĩ thông, xem ông đây xử gã thế nào.
Người xưa có câu: cười người hôm trước, hôm sau người cười.
Tam vương gia, ngài cứ cẩn thận đấy!
Vị vương gia kia bị đám người Tống Liêu kéo đi. Giang Hàn ở sau lưng y rút rè bám lấy vạt áo phía sau. Đường Hướng cảm nhận được sự ỷ lại của mĩ nhân đối với mình, trong lòng mừng thầm.
Y đảo mắt, điều chỉnh biểu cảm trên mặt. Sau đó lập tức xoay người lại, cầm lấy tay mĩ nhân: “Đừng sợ, người đi rồi.”