Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 7

Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:04:43
Lượt xem: 21

Tống Liêu không nguyện ý rời đi. Ông ta còn muốn nói nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của y thì ngoan ngoãn ngậm miệng.

 

Đám cung nữ bên cạnh thức thời hơn nhiều, ngay khi Đường Hướng vừa hạ lệnh, các nàng lần lượt rời đi. Tống Liêu là người cuối cùng bước ra khỏi căn phòng, không tình nguyện đóng cửa phòng.

 

Hoàng đế bệ hạ bị mỹ nhân hạ bùa mê rồi, mới gặp nhau chưa đầy một canh giờ mà đã muốn cùng với người ta ăn cơm riêng. Y không sợ nàng là sát thủ tới làm hại à?

 

Xưa có câu, người càng đẹp càng độc, không phải nói bừa. Mỹ nhân này, mặc dù bề ngoài mềm yếu nhưng vì sự an toàn của hoàng đế bệ hạ ông ta vẫn cần phải đề phòng.

 

Mặc dù hoàng đế bệ hạ của ông ta vẫn luôn tìm chết.

 

Hài!

 

Thái giám tổng quản thở dài một hơi.

 

Cứ nghĩ đến việc làm sao để hoàng đế bệ hạ biết quý trọng mạng sống là lại khiến ông ta đau đầu. Mong là lần này có người thương xuất hiện, quan niệm sống của hoàng đế bệ hạ cũng sẽ được thay đổi theo hướng tích cực.

 

Ông ta không còn cách nào, chỉ có thể đánh cược, đặt hết niềm tin vào mỹ nữ kia một lần. Dĩ nhiên, ông ta không thể không đề phòng.

 

Cuối cùng người cũng đi hết, y có thể yên tĩnh mà lấy lòng mỹ nhân bên cạnh.

 

“Giang Hàn đúng không? Nàng không cần để tâm, cứ tùy tiện ăn đi.” Đường Hướng dịu dàng nói, tay linh hoạt gắp cho hắn một miếng thịt.

 

Miếng thịt y gắp cho mỹ nhân cùng với miếng thịt mỹ nhân gắp cho y đều cùng một món. Đoán chừng món đó là mỹ nhân muốn thử, Đường Hướng cực kì tinh ý gắp lại.

 

Giang Hàn lần đầu tiên được người khác gắp thức ăn cho, đáy lòng cảm động không thôi. Sợ hãi trước đây cũng giảm bớt không ít.

 

Có lẽ, nhân loại không phải ai cũng đáng sợ!

 

Ít nhất thì người trước mặt hắn hiện tại cũng không đáng sợ như hắn tưởng.

 

Giang Hàn nhìn một bàn toàn thức ăn, tự nhiên đưa đũa gắp thêm một miếng đặt vào bát của hoàng đế bệ hạ.

 

“Ngươi cũng ăn đi.”

 

“Được! Nàng cứ ăn tự nhiên.” Đường Hướng lộ ra vẻ mặt dịu dàng nói với mĩ nhân.

 

Giang Hàn cũng bày ra bộ dáng ngoan ngoãn nhất, gắp thức ăn bỏ vào miệng. Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa từng được ăn thứ thức ăn nào ngon miệng đến vậy.

 

Lúc ở trên núi, cả một khoảng thời gian dài, thứ ngon nhất hắn được ăn là thịt thỏ nướng. Có điều hương vị không vừa miệng như những món ăn trước mắt.

 

Khi xuống núi, hắn có cả một đoạn thời gian ngắn chạy nhảy bên ngoài. Tiếp xúc nhiều với nhân loại, cũng được ăn thức ăn của nhân loại, chỉ có điều toàn bộ đều vừa khô vừa cứng, một chút cũng không ngon bằng thức ăn trước mắt.

 

Giang Hàn gắp mỗi món một miếng thử xem món nào ngon nhất. Sau đó hắn chỉ chú tâm gắp vào những món mà hắn thích ăn.

 

Bụng hồ ly không quá lớn, hắn khó khăn lắm mới nhét hết đồ hắn thích vào bụng. Ăn xong, thức ăn trên bàn vẫn còn nhiều, hắn tiếc nuối nhìn sang hoàng đế bệ hạ.

 

Toàn bộ quá trình đều được Đường Hướng thu hết vào trong mắt. Thấy hắn cắm mắt cắm mũi vào ăn đến no mới quan tâm đến mình, y không khỏi cảm thấy buồn cười.

 

Mỹ nhân này đáng yêu quá.

 

Giang Hàn nhìn thấy miếng thịt mà hắn gắp cho hoàng đế bệ hạ vẫn còn nguyên. Hắn ôm cái bụng no căng thắc mắc: “Ngươi không ăn cơm sao?”

 

Đường Hướng mỉm cười: “Trẫm nhìn nàng ăn là đã no rồi.”

 

“Như vậy sao được!”

 

Nhìn người khác ăn thì làm sao mà no được. Người này không phải là đang trêu chọc hắn đi?

 

Không đợi tiểu hồ ly tiếp tục hỏi, Đường Hướng lập tức chuyển chủ đề: “Nàng ăn no rồi sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/7.html.]

Tiểu hồ ly đơn thuần, rất nhanh đã để hoàng đế bệ hạ đạt được ý nguyện: “Ta ăn no rồi.”

 

“Nhưng mà chỗ thức ăn này… nếu không ăn hết thì sẽ làm thế nào?”

 

“Đổ…” Đường Hướng muốn nói câu gì đó đột nhiên dừng lại, sửa lời: “Đương nhiên là cho những người khác ăn.”

 

Giang Hàn nghe thấy bớt lo lắng đi phần nào. Hắn còn sợ đồ này nếu bọn họ không ăn hết sẽ bị đổ đi. Nếu thật sự như vậy, hắn phải cố ăn thêm mấy miếng cho đỡ phí.

 

Đường Hướng đoán được suy nghĩ của tiểu hồ ly. Từng câu từng chữ đều có thể bắt được mạch não của hắn, để hắn cảm thấy thoải mái nhất.

 

Biểu hiện của y nào giống với một tên chưa từng chăm sóc người khác bao giờ!

 

“Nếu đã ăn xong rồi, nàng có muốn đi dạo cho tiêu cơm không?”

 

Cùng nhau đi dạo, tình cảm tăng cao.

 

Giang Hàn đúng là muốn đi dạo. Vừa rồi ăn hơi nhiều, bụng có chút khó chịu. Nhưng mà, trước khi đi dạo, hắn cảm thấy mình vẫn nên nói giới tính của mình cho y nghe thì hơn.

 

“Cái đó… ta có chuyện này…”

 

“Đúng rồi! Y phục của nàng nên thay sang bộ khác thoải mái hơn. Để trẫm cho người đưa nàng đi thay y phục.”

 

“Ta không phải…”

 

“Không cần ngại.” Đường Hướng xua tay: “Người đâu, đưa nàng đi thay một bộ y phục thoải mái.”

 

“Nhưng ta…”

 

“Nàng không cần ngại, yên tâm đi thay y phục. Người của trẫm tác phong rất tốt. Sẽ không nhìn trộm trong lúc nàng thay y phục đâu.”

 

Mẫu hậu có nói nữ tử đối với phương diện thay y phục sẽ rất ngại ngùng. Y luôn nhớ như in những lời mẫu hậu dạy, y sẽ áp dụng nó thật tốt.

 

“Nhưng mà…”

 

“Đương nhiên là trẫm cũng sẽ chuẩn bị rất nhiều y phục để nàng có thể tùy ý lựa chọn, nàng yên tâm đi thử đồ.”

 

Nói xong, y chẳng đợi Giang Hàn kịp nói hết đã ra ám hiệu cho cung nữ ở bên cạnh. Cung nữ này rất nhiều kinh nghiệm rất hiểu ám hiệu của Đường Hướng.

Mập

 

Ngay khi y vừa ra ám hiệu, nàng đã lao đến túm lấy Giang Hàn kéo đi.

 

Giang Hàn sợ đến rụt cổ, không dám phản kháng. Hắn ngoan ngoãn để đám cung nữ kéo mình ra khỏi ngự thiện phòng sau đó ném mình vào một căn phòng xa lạ.

 

Bên trong phòng treo rất nhiều y phục, đủ loại màu sắc, đủ loại kiểu dáng. Hắn sống cùng nhân loại rất lâu, chưa từng tới nơi nào nhiều y phục đẹp đến vậy.

 

“Ngài cứ chọn tự nhiên, toàn bộ y phục nơi này đều là chuẩn bị cho ngài ạ.”

 

Y phục dành cho phi tần mỹ nữ trong cung. Những năm vừa rồi, hoàng đế bệ hạ lãnh cảm không tìm được mỹ nhân ưng ý nên bọn chúng đều không thể tìm được chủ nhân của mình.

 

Hiện tại đã đến lúc bọn chúng được phát huy công dụng.

 

Cung nữ đưa Giang Hàn vào trong phòng y phục thì lập tức lùi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.

 

“Chúng nô tỳ đều ở bên ngoài đợi, ngài cứ từ từ chọn y phục. Nếu có gì cần giúp đỡ cứ gọi chúng nô tỳ một tiếng.”

 

Giang Hàn: “…”

 

Hắn chỉ muốn thừa nhận giới tính thật của hắn cho hoàng đế bệ hạ để tránh hiểu nhầm ngày càng sâu mà thôi. Tại sao bọn họ đều không một ai muốn nghe hắn nói?

 

Một lát nữa gặp lại, hắn phải lập tức nói ra sự thật mới được.

 

Giang Hàn hạ quyết tâm xong mới bắt đầu công cuộc lựa chọn y phục.

Loading...