Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 5

Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:04:18
Lượt xem: 27

Hắn cúi đầu đi vào đình, Đường Hướng trốn cách đó không xa chẳng nhìn rõ dung nhan.

 

Tống Liêu bị hoàng đế bệ hạ bịt chặt miệng bên cạnh: “…”

 

Ông ta không thể ngờ hoàng đế bệ hạ sẽ có một ngày ở trong chính hậu cung của mình rình trộm người khác.

 

Nhớ lúc hoàng đế bệ hạ vừa lên ngôi, y không nói hai lời đã hạ thánh chỉ đem toàn bộ người trong hậu cung đuổi đi một lượt khiến triều đình một phen gà bay chó chạy.

 

Theo luật lệ, các mỹ nhân trong cung mỗi khi hoàng đế tiên triều băng hà đều phải an táng cùng hoàng đế, đi theo hầu hạ ngài.

 

Nào ngờ… nào ngờ, hoàng đế bệ hạ vừa mới lên ngôi đã cho người đuổi toàn bộ đám mỹ nữ hậu cung ra ngoài. Bọn họ chưa kịp chuẩn bị hỏa táng tập thể, đến lúc cần, một mống người cũng chẳng tìm thấy.

 

Tiên đế trở thành hoàng đế đầu tiên không có mỹ nữ theo cùng. Đó là sự phẫn nộ đầu tiên của đám đại thần đối với hoàng đế bệ hạ.

 

Có điều, y vẫn luôn rất giỏi giả mù giả điếc. Mặc kệ những lời đàm tiếu cũng mắng chửi sau lưng, y không hề để tâm dù chỉ một chút.

 

Chỉ cần là thứ y thích làm, bất kể người xung quanh có nói thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể thay đổi.

 

Tống Liêu để mặc Đường Hướng bịt chặt miệng của mình, hai mắt mở lớn nhìn về phía kẻ đang từng bước chậm chạp tiến tới đình mát. Chỉ nhìn bóng lưng nhưng ông ta vẫn có thể nhìn ra sự xinh đẹp uyển chuyển đến từ người đối diện.

 

Chắng chắn phải là một mỹ nhân!

 

Hoàng đế bệ hạ động tâm rình trộm mĩ nhân, hậu duệ của ngài sắp được cứu rồi. Mỹ nhân, làm ơn hãy hấp dẫn được bệ hạ đi.

 

Tống Liêu mừng thầm trong lòng, ngoan ngoãn đứng nhìn hoàng đế bệ hạ rình trộm người ta.

 

Đường Hướng nhìn chằm chằm bóng lưng quen thuộc đang từng bước tiến tới đình mát, cẩn trọng ngồi xuống vị trí y vừa ngồi, học y đưa chân xuống nghịch nước. Chỉ qua bóng lưng vẫn có thể khiến người nhìn cảm nhận được sự thích thú của y.

 

“Hoàng thượng…” Tống Liêu nhỏ giọng thì thầm. Ông ta muốn đưa ra một gợi ý cho hoàng đế bệ hạ, nói hoàng đế bệ hạ thích người ta thì có thể trực tiếp nạp vào trong hậu cung.

 

Ai ngờ Đường Hướng không thèm lời gợi ý của ông ta, vừa thấy ông ta lên tiếng là lập tức bịt chặt miệng. Tống Liêu nghẹn một bụng lời không thể nói ra.

 

Giang Hàn ngồi ở đình mát không hề phát hiện nhất cử nhất động của mình đang bị theo dõi. Y vụng trộm học theo động tác của Đường Hướng đung đưa chân đạp nước.

 

Cảm nhận nước lướt nhẹ ở lòng bàn chân, biểu cảm trên mặt hắn thỏa mãn mà giãn ra. Thật sự quá dễ chịu rồi.

 

Lần đầu tiên tiếp xúc với loại hình dễ chịunày, Giang Hàn không khỏi đung đưa chân nhiều thêm mấy cái. Chớp mắt đã nghịch gần nửa canh giờ. Giang Hàn nghịch nước bao lâu, Đường Hướng cùng Tống Liêu rình mò bấy lâu.

 

Khoảng thời gian này gần như đã mài mòn toàn bộ kiên nhẫn của Tống Liêu. Ông ta lảo đảo đôi chân mỏi nhừ, vốn định tìm một chỗ ngồi xuống thì người trong đình mát đột nhiên có thêm động tác.

 

Tống Liêu giật mình, chỉnh lại tinh thần nhìn chằm chằm bóng lưng xinh đẹp kia. Không chỉ có Tống Liêu mà Đường Hướng ở bên cạnh cũng sốc lại tinh thần nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.

 

Giang Hàn thu chân lại, đứng thẳng người. Ngay tại thời điểm hắn xoay người rời đi, toàn bộ dung nhan đều được Tống Liêu cùng Đường Hướng thu vào trong mắt.

 

Ôi là trời, người ở đâu lại có thể sở hữu loại nhan sắc rung động lòng người, khuynh đảo chúng sinh thế kia?

 

Tống Liêu tim đập thình thịch, đáy lòng vui như mở hội. Xinh đẹp thế kia, chắc chắn có thể đoạt được hảo cảm của hoàng đế bệ hạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/5.html.]

 

Nàng có phải người xấu không? Quản nàng ta làm gì, hoàng thượng còn muốn tự mình dẫn phản quân tới đoạt ngôi mình kia kìa.

 

Không ngoài dự đoán, ông ta đưa mắt nhìn biểu cảm của Đường Hương, lập tức phát hiện y đang chìm đắm trong cảnh đẹp.

 

“Hoàng thượng, nếu người thích, thần có thể cho người đưa nàng tới tẩm điện của ngài ngay trong tối nay.”

 

Với con mắt sắc sảo của mình, thái giám tổng quản vừa liếc mắt đã có thể nhận định rõ người sở hữu gương mặt xinh đẹp thế kia chắc chắn là một tiểu cô nương.

 

Tiểu cô nương không những xinh đẹp mà còn có cá tính. Nàng dám mặc y phục của thị vệ giả trang nam nhân chắc chắn không phải dạng vừa.

 

Đối với người quanh năm lãnh cảm như hoàng đế bệ hạ nhà ông ta, một người phải có cá tính cực kì nổi bật mới có thể lấy lòng được. Nàng khẳng định là ứng cử viên sáng giá nhất.

 

Đứng trước đề nghị của Tống Liêu, Đường Hướng lập tức phất tay phủ định: “Không cần đâu.”

 

Người này rất thú vị, y thích tự mình nắm lấy hơn.

 

Tống Liêu hiểu ra, lập tức cáo lui: “Vậy thần không làm phiền hoàng thượng nữa. Thần sẽ nói ngự thiện phòng chuẩn bị thêm nhiều món ngon.”

 

“Quả nhiên chỉ có ngươi hiểu trẫm.” Đường Hướng hào hứng khen Tống Liêu một câu.

 

Tống Liêu không nán lại, hành lễ rời đi.

 

“Mau mau, nội trong bán kính quanh nơi này năm thước không được cho bất kì kẻ nào tới gần.” Tống Liêu chạy nhanh như bay, gặp tiểu thị vệ đang đi tuần lập tức ra lệnh.

 

Tiểu thị vệ nhận lệnh, chạy đi thực hiện.

 

Tống Liêu đứng chống tay, nhìn lên trời với vẻ mặt đầy tự hào. Hoàng đế bệ hạ của ông ta cuối cùng cũng tìm được ý trung nhân rồi. Hoàng tộc có người nối dõi rồi. Ông ta cuối cùng cũng không phụ lòng tin của hoàng tộc trăm năm, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy hoàng đế bệ hạ thành lập hậu cung.

 

Tống Liêu càng nghĩ càng vui vẻ, hai mắt cười đến nỗi dính chặt vào nhau.

 

Tống Liêu vừa mới nhắm mắt nhắm mũi chạy một đoạn thì vấp phải bậc thềm mà ngã lăn ra sân.

 

Tống Liêu nhanh nhẹn chống tay đứng dậy, phủi phủi đi bụi đất bám trên y phục. May là không ai nhìn thấy.

 

Ngự thiện phòng nổi lửa quanh năm, tại mọi thời điểm đều sẽ có đồ ăn nóng dành cho hoàng đế bệ hạ. Chỉ cần bệ hạ đói liền có thể lập tức phục vụ.

 

Cứ nghĩ hoàng đế bệ hạ cuối cùng cũng để ý mỹ nhân, Tống Liêu lại không nhịn được mà cười vui vẻ.

 

Hoàng đế bệ hạ lúc này không hề phụ sự kì vọng của thái giám tổng quản. Y sau khi rời khỏi chỗ nấp, tiến nhanh tới chỗ mĩ nhân đang ngồi.

 

Đường Hướng đột ngột xuất hiện dọa Giang Hàn giật nảy mình. Giang Hàn vụng trộm không dám đứng thẳng lưng cũng chẳng dám nhìn lên trên.

 

Bộ dạng đáng yêu đến mức Đường Hướng hận không thể tiến tới mạnh mẽ trêu đùa người ta.

 

Giang Hàn từ lúc xuống núi đến giờ chưa tiếp xúc được nhiều người. Mỗi lần tiếp xúc với người ta cũng không mấy vui vẻ, đôi lúc còn bị lừa đến chẳng còn chút gì hại hắn nảy sinh cảm giác sợ hãi nhân loại. Đường Hướng cũng không ngoại lệ.

 

Mập

Mặc dù y thường trốn sau bụi cây nhìn trộm hắn nhưng đến lúc thật sự tiếp xúc vẫn không có cách nào chống đỡ được.

Loading...