Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 4
Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:04:07
Lượt xem: 16
“Theo những gì mà thần nghe ngóng thì bọn họ vẫn đang trong giai đoạn xây dựng kế hoạch.”
“Lâu như vậy?” Đường Hướng vừa nghe đã chẳng còn đủ kiên nhẫn: “Đám người đó rốt cuộc muốn bắt trẫm phải chờ đến bao giờ đây?”
“Hoàng thượng…”
“Trẫm cảm thấy mình nên nghĩ cách.”
Tống Liêu nghe thấy vậy hết sức vui mừng: “Ngài cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi.”
“Cứ ngồi chờ thế này cũng không phải là cách mà.” Đường Hướng không còn cách nào nhún nhún vai. Bộ dạng rõ ràng là bị ép buộc, không mấy hào hứng.
“Đúng ạ, hoàng thượng rõ ràng có thể dễ dàng tìm cách…” đẩy lùi bọn họ...
Tống Liêu còn chưa kịp hào hứng nói hết câu thì đã bị giọng nói của Đường Hướng đè lên:
“Trẫm vẫn phải dành chút thời gian, tạo điều kiện để đám người kia không nhận ra cũng là một thử thách khá là khó.” Đường Hướng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hai chân thò xuống nước nghịch ngợm, tay chống cằm suy nghĩ.
Mập
Nếu để bị phát hiện, bọn chúng sẽ coi đây là cái bẫy mà không chịu lao đầu vào mất.
Tống Liêu hận không thể đem đại đao tới bổ nát đầu hoàng đế bệ hạ nhà mình xem bên trong đầu y chứa cái gì. Sao có thể nghĩ ra những thứ khác người như thế!
Thử hỏi, trong lịch sử, đã có ai tốn công suy nghĩ làm thế nào để người khác tạo phản nhanh lên như y hay không? Ngồi ngai vàng mấy năm, não cũng bị hỏng luôn?
Còn đâu vị hoàng tử đầu đội trời chân đạp đất tính kế chu toàn tranh đoạt hoàng vị của những năm trước nữa đây? Tống Liêu nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng sầu.
“Ngươi cảm thấy trẫm có nên ban thêm một thánh chỉ nữa không?” Đường Hướng cực kỳ nghiêm túc hỏi Tống Liêu.
Tống Liêu: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/4.html.]
Ta cảm thấy ngài nên nghĩ cách đàn áp phản quân đi thì hơn.
Mỗi lần Đường Hương ban xuống thánh chỉ mặc dù kết quả đều cực kì tích cực, nhân dân là người được lợi nhất. Tuy nhiên nếu chỉ đọc mà không làm thì câu từ của nó lại khiến người đời hết sức ai oán.
Tống Liêu biết, việc này chắc chắn là chủ đích của Đường Hướng… nhưng ông ta khuyên không có được! Ông ta khuyên thế nào hoàng đế bệ hạ cũng sẽ tỏ ra không nghe thấy, hại ông ta tức muốn thổ huyết.
“Ây, mỏi lưng ghê!” Đường Hướng đột nhiên nằm lăn ra đất hại Tống Liêu đang đứng một bên giật nảy mình.
Ông ta tựa như đứng trên than nóng, nhảy cồ cồ về phía Đường Hướng: “Trời, hoàng thượng mau ngồi dậy đi, nằm lăn ra thế thì còn ra thể thống gì nữa.”
Tống Liêu một tay kéo hoàng đế bệ hạ, một chân run rẩy đỡ lấy cơ thể gần như sắp sụp đổ kia. Đường Hướng không quan tâm, y nằm bẹp dưới nền đất, mặc kệ thái giám tổng quản có kéo như thế nào đi chăng nữa lưng của y vẫn dính lấy sàn gỗ của đình mát.
Đường Hương vô tình dương mắt về phía bụi cây phía xa, bắt gặp một dáng hình quen thuộc. Dáng hình đó thấy y đưa mắt nhìn sang thì cũng gắt gao giấu cơ thể sau bụi cây to.
Đột nhiên, trên mặt y kéo ra một nụ cười.
Con chuột nhỏ trốn trong bụi cây lại quên không giấu chiếc đuôi của mình, nhìn thế nào cũng thấy thú vị nha!
Đường Hướng nhìn chằm chằm phần vạt áo đang thò ra một đoạn, nén tiếng cười. Bởi vì sợ Tống Liêu ở bên cạnh phát hiện ra điểm dị thường nên y lập tức chuyển mắt, thuận theo lực kéo của thái giám mà ngồi dậy.
Tống Liêu vốn đang dùng sức rất lớn, Đường Hướng không nói tiếng nào đã ngồi bật dậy khiến ông ta lảo đảo. Người đập mạnh vào phần lan can của đình mát, suýt chút nữa là rơi xuống hồ nuôi cá.
Tổng Liêu: “…”
Đường Hướng bày ra một mặt đầy khí thế, sau khi đứng dậy còn không quên phủi đi đống bụi đang dính trên y phục thượng hạng.
“Trẫm đói rồi.” Đường Hương nói đoạn xoay người rời khỏi đình mát. Phương hướng của y rõ ràng là đi tới ngự thiện phòng. Tống Liêu sau khi ổn định lại cơ thể thì cũng nhanh nhanh chóng chóng lao về hướng hoàng đế bệ hạ biến mất.
“Hoàng thượng, đợi thần với.”