Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 27
Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:10:10
Lượt xem: 20
Sát thủ đuổi tới bờ suối không còn thấy dấu vết của hai người, hỏi nhau. "Người đâu?"
Một tên sát thủ nhìn chằm chằm con suối, suy đoán: "Bọn chúng đi xuống con suối."
"Bọn chúng di chuyển dưới lòng suối."
"Khả năng cao là vậy."
"Mau đuổi theo!"
Đám sát thủ lập tức chạy dọc theo bờ suối, hướng về phía chân núi chạy hết tốc lực. Trong khi Đường Hướng cùng Giang Hàn cật lực truyền cây vào sâu trong rừng
"Dừng lại đi."
Giọng nói của y ngoài mang theo sự mệt mỏi.
Giang Hàn thật sự dừng lại. Hắn chọn một cành cây vừa to vừa rộng, thả nhân loại xuống. Đường Hướng vừa chạm m.ô.n.g xuống cành cây lập tức vươn tay túm lấy hắn. Giang Hàn không thành thật, muốn thu tay lại.
"Để yên." Đường Hướng hừ lạnh, trừng mắt.
Giang Hàn: "..."
Đột nhiên hung dữ với người ta? Hắn dù gì đi chăng nữa cũng là ân nhân cứu mạng của y.
Đường Hướng nhìn chằm chằm đôi bàn tay xinh đẹp quấn vải dính đầy m.á.u tươi trong lòng lạnh lẽo. Y vươn tay, chạm nhẹ vào lòng bàn tay nhiễm máu, cẩn thận gỡ từng mảnh vải ra khỏi m.á.u thịt lẫn lộn. Đôi bàn tay giật nhẹ.
"Đau lắm sao?"
Giang Hàn: "..."
Hồ ly trong lòng như ăn mật, biểu cảm nhu hòa. So với hoàng đế đang lo lắng muốn c.h.ế.t phía đối diện khác nhau một trời một vực. Kẻ bị thương thì ngọt ngào mỉm cười, kẻ không bị thương thì đôi lông mày lại dính chặt vào nhau.
Đường Hướng nhẹ nhàng gỡ vải trong lòng bàn tay của hắn ra sau đó lại hướng y phục của mình xé ra hai mảnh vải: "Cố chịu một lát."
Giang Hàn khẽ cúi gằm mặt, không rõ biểu cảm đáp lại: "Không đau."
"Ừm." Đường Hướng mơ hồ ừ một tiếng, chẳng rõ trong lòng suy nghĩ cái gì. Sau khi băng lại vết thương ở tay cho hắn, yliền ngẩng đầu nhìn sâu vào trong rừng: "Chúng ta phải mau chóng tìm đường xuống núi."
Y còn đang nghĩ làm thế nào để nhảy xuống đất không bị mất mặt thì người bên cạnh đột nhiên gằn giọng: "Ngồi yên."
Đường Hướng bị dọa cứng người. Ở bên hắn bao nhiêu lâu, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu này để nói với y. Y cứng đờ người không hiểu chuyện gì, muốn quay lại nhìn mỹ nhân một cái, lại bị âm thanh nữa đánh gãy: "Đã nói đứng im."
Mập
Dù không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng y cực kì nghe lời, thật sự không nhúc nhích. Không gian chìm vào im lặng, vì sự im lặng đó giúp Đường Hướng nghe thấy một loại âm thanh. Hắn dùng bàn tay vừa mới được y quấn vải vươn nhanh về một phía, lập tức âm thanh bên tay y chấm dứt.
"Trẫm có thể cử động chưa?"
"Được rồi."
Đường Hướng thả lỏng cơ thể, thấy thứ trên tay hắn, trái tim điên cuồng đập mạnh. Trời ạ, nếu vừa rồi trẫm bị thứ đầy màu sắc kia đớp một miếng có phải bây giờ đã đi gặp mẫu hậu rồi không? Nghĩ đến con vật nằm c.h.ế.t trên tay mỹ nhân vừa rồi đang trườn bên cạnh mình, cõi lòng lạnh lẽo. Con rắn dù kích thước nhỏ nhưng hoa văn sặc sỡ trên người là dấu hiệu của một loài cực độc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/27.html.]
Người xưa có câu, càng đẹp càng độc. May có mỹ nhân ở đây!
Khoan đã!
Đường Hướng ngước mắt nhìn gương xinh đẹp của Giang Hàn.
Dù trên đời càng đẹp sẽ càng độc nhưng mỹ nhân chắc chắn là trường hợp ngoại lệ. Mỹ nhân vừa đẹp vừa tốt bụng, còn không ngại nguy hiểm bảo vệ y, sao có thể có độc được.
Giang Hàn g.i.ế.c c.h.ế.t con rắn rồi ném xuống đất.
Hắn trầm mặc.
Đám sát thủ không biết đã từ bỏ tìm kiếm bọn họ chưa. Bọn họ chỉ có hai người, mờ mịt quay lại bên kia rất nguy hiểm. Nhưng nếu ở lại bên này có rất nhiều thú cùng côn trùng độc, hắn không sao, y thì khác. Một nhân loại quanh năm sống trong cung, đến leo núi còn không được nữa là sinh tồn ở trong rừng.
Vẫn nên đưa y xuống núi càng nhanh càng tốt.
Đường Hướng lau một chút mồ hôi trên trán: "Ngươi có cảm thấy nóng không?"
Giang Hàn: "Đây là trong rừng."
Ở trong rừng rậm sao có thể thấy nóng.
"Nhưng mà nhiệt độ đúng là rất nóng."
Giang Hàn nhíu chặt mày. Khứu giác của hồ ly nhạy bén hơn con người rất nhiều. Một hơi vừa rồi, hắn ẩn ẩn ngửi thấy được mùi khói lẫn trong không khí. Nơi này tán cây rậm rạp không thể nhìn thấy bầu trời bên trên, muốn quan sát tình hình, chỉ có thể leo lên cao hơn.
"Ngươi đợi ta một lát." Giang Hàn linh hoạt trèo lên cao hơn.
Đường Hướng cũng ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, tay đưa ra sau lưng không ngừng xoa nắn eo. Ngày hôm nay đúng là kích thích. Bao nhiêu năm dù chinh chiến sa trường cũng không kích thích như ngày hôm nay.
Giang Hàn leo xuống sắc mặt cực kì tệ túm lấy y ngay lập tức: "Chúng ta phải rời khỏi đây."
Hắn đem theo y trên lưng nhảy xuống cây. Cỏ bên dưới cao đến quá eo, y ngồi ở trên lưng hắn nhưng vẫn bị cỏ cứa vào chân cực kì khó chịu.
"Có chuyện gì?"
"Bọn chúng đốt rừng."
Đường Hướng: "..."
Trẫm nghe nhầm đúng không?
Y thật sự không nghe nhầm. Đám sát thủ kia ngay khi xuống tận chân núi nhưng vẫn không tìm thấy người đã cực kì tức giận. Đoán chừng cả hai người vẫn đang ẩn nấp đâu đó trong rừng nên lập tức nghĩ đến phóng hỏa.
Tiểu An đi tìm quân chi viện, đúng lúc đem người tới đàn áp đám sát thủ nhưng lại không kịp ngăn cản bọn chúng phóng hỏa. Rừng rậm quá lớn, dù hôm nay không có gió nhưng lửa lan vẫn rất nhanh, mọi cố gắng dập lửa đều vô dụng.
"Hoàng thượng vẫn ở trên đấy, chúng ta phải lên cứu người." Tiểu An lo lắng nhìn đống lửa cháy càng ngày càng lớn.
Trần Uy ngăn cản động tác của Tiểu An: "Không kịp, đừng làm điều ngu ngốc, hoàng thượng sẽ không sao."
Hắn cũng muốn chạy lên cứu hoàng thượng nhưng cũng phải nghĩ đến khả năng thành công. Một khi khả năng thành công đã bằng không thì hắn chắc chắn không thể để người khác hi sinh vô ích. Một người trẻ tuổi có thể leo lên vị trí phó tướng quân, đương nhiên não không phải để trưng bày.