Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 25

Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:09:33
Lượt xem: 9

"Nơi này chưa phải nơi đẹp nhất, phải lên trên núi nhìn xuống mới đẹp."

 

Giang Hàn nhìn lên ngọn núi cao ngất: "..."

 

Thật sự phải leo lên trên đỉnh ngọn núi này ngắm cảnh hả? Mặc dù leo núi đối với hồ ly là chuyện nhỏ, nhưng hắn không muốn làm mấy chuyện vô bổ kiểu này!

 

"Nàng sao thế?" Đường Hướng thấy hắn lưỡng lự, sợ hắn ngại, liền động viên: "Đừng lo, nàng mệt thì ta cõng nàng."

 

Giang Hàn nhìn thái độ hăng hái mười phần của hoàng đế, đành xua tay: "Ta có thể leo được."

 

Nếu nhân loại đã thích như vậy, thì leo lên cùng hắn cũng không sao. Biết đâu ở cùng nhân loại ngay cả cảnh thiên nhiên cũng không khiến hắn thấy nhàm chán thì sao. Giang Hàn có thêm động lực leo núi với người ta.

 

"Đi thôi." Đường Hướng vươn tay, hắn rất phối hợp, đặt tay lên lòng bàn tay y.

 

Chuyện trên đời không ai nói trước được. Đây là lần đầu tiên Đường Hướng hiểu được sâu sắc câu nói của người xưa. Y vẫn luôn tự tin với thể lực của mình. Trước đây khi y còn là hoàng tử, y có thể cưỡi ngựa cả ngày, trèo đèo lội suối là chuyện thường. Nhớ có lần y dẫn quân bảo trợ vùng lũ, y lội nước lội gió cùng các binh lính biết bao nhiêu ngày.

 

Vẫn là Đường Hướng sau khi đăng cơ: "..."

 

Trẫm thật sự không còn mặt mũi nào nhìn mỹ nhân nữa.

 

"Ngươi ngồi im, đừng có động!" Y phục trên người vướng víu, giờ lại cõng thêm một nam nhân trưởng thành, Giang Hàn đi có chút khó khăn. Cũng may hắn là hồ ly, nếu không bọn họ chắc chắn không thể lên đến đỉnh.

 

Nhân loại này, nói được thì làm được đi.

 

Đám ám vệ kia sao đến lúc này chưa thấy mống nào vậy? Đương nhiên dù bọn họ có xuất hiện hắn cũng sẽ không nhường y cho bất kì kẻ nào. Nếu để nhân loại ngồi trên lưng ai khác, hắn chắc chắn sẽ tức chết.

 

Đường Hướng đã yếu còn đòi lên mặt với người ta, hiện tại chỉ hận không thể tự đào một cái hố chui xuống. Y thành thật ngồi trên lưng Giang Hàn, chôn gương mặt đỏ au vào trong hõm vai hắn.

 

Đoạn đường phía trước vẫn còn rất dài, hai người đi trong tiếng xào xạc của lá cây. Kỳ lạ, hôm nay gió rất nhẹ, sao lá cây rung động mạnh mẽ như vậy? Nếu do chim thú tạo ra cũng không thể mãi không chịu dứt...

 

Giang Hàn nhấc chân, càng đi càng thấy không đúng. Ngay khi nhận ra, hắn lập tức nghiêng người ngã xuống dưới đất.

 

Đường Hướng chưa chuẩn bị tinh thần hẫng một nhịp, suýt chút nữa lăn khỏi lưng hắn. Giang Hàn nhanh tay túm lấy y, kéo lăn về một hướng, nơi cả hai vừa nằm liền xuất hiện thêm một mũi tên. Tên làm bằng gỗ chắc chắn, bên trên cắm mũi tên sắc nhọn găm một nửa dưới đất.

 

Mập

Đường Hướng hoảng loạn từ trong lòng Giang Hàn ngẩng đầu lên: "Chuyện gì thế?"

 

Giang Hàn hướng mắt về phía xa, tán cây dù không có gió vẫn chuyển động điên cuồng: "Ám vệ của ngươi có lẽ bận rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/25.html.]

 

Đường Hướng cau mày. Dù việc gặp thích khách nằm trong dự đoán của y nhưng số lượng hơi vượt quá so với dự tính. Đám người này sao phải làm mấy chuyện vô bổ vậy làm gì, trực tiếp dẫn quân tới hoàng thành không phải được rồi sao? Vẹn cả đôi đường.

 

Đường Hướng phản ứng cũng rất nhanh. Ngay khi xác định sát thủ đã đuổi tới lập tức từ đứng dậy, kéo hắn đứng lên, dẫn đường chạy vào trong rừng. Vừa rồi bọn họ đi trên đường mòn, sát thủ dễ theo đuổi bọn họ hơn, bây giờ họ chạy vào trong rừng, sát thủ muốn tìm được bọn họ sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.

 

Giang Hàn nhanh chân chạy theo, cẩn thận xóa dấu vết phía sau. Hắn chẳng nói gì, cực kì tin tưởng nhân loại. Một phần là do hắn chẳng để đám sát thủ kia vào mắt, hắn có yêu lực hộ thân, muốn trốn thoát là chuyện tương đối dễ.

 

Đường Hướng kéo người chạy một mạch còn không quên an ủi: "Nàng cố chịu một chút."

 

Giang Hàn: "..."

 

Người nên cố chịu một chút phải là ngươi mới đúng đấy!

 

Giang Hàn nhìn người thở gấp, hai chân gắng gượng muốn va vào nhau không nhịn được cười. Hắn nói nhân loại này thú vị quả nhiên không sai, thú vị đến mức hắn chẳng thể chán ghét người ta.

 

"Nàng... đừng sợ... A!"

 

Cơ thể nhẹ bẫng, đến lúc định hình lại y mới nhận ra mình một lần nữa bị mỹ nhân xách lên. Lần này không phải là cõng mà chính là vác trên vai. Đường Hướng bị dốc ngược đầu xuống đất, phần bụng không ngừng cọ sát vào bả vai của hắn. Y ngượng muốn chết, vươn tay che mặt.

 

*Vụt*

 

Âm thanh xé gió xuất hiện ngay gần bên tai, y ngước đầu nhìn lên phát hiện ngay phía sau là mũi tên cắm thẳng xuống đất. Dưới nền đất còn có thêm một ít tóc đen do mũi tên c.h.é.m đứt.

 

Đường Hướng: "..."

 

Quên mất bọn họ vẫn đang bị sát thủ truy sát. Đây không phải lúc ngại ngùng, y còn phải canh chừng đám sát thủ ở đằng sau, y lập tức gạt bỏ ngượng ngùng, mở to mắt nhìn phía sau. Tư thế này dù hơi mỏi nhưng cực kì thuận tiện cho việc quan sát.

 

Đường Hướng hét lên: "Cẩn thận bên phải."

 

Không một động tác thừa, Giang Hàn phản ứng cực nhanh lao ngay về bên trái. Mũi tên sắc nhọn lướt ngang qua người bọn họ, cắm vào thân cây cách đó không xa.

 

Đám sát thủ đó vẫn đuổi kịp? Ám vệ y chuẩn bị không thể giải quyết hết? Là y đánh giá quá thấp đám người kia.

 

Giang Hàn hạ quyết tâm, chỉnh lại tư thế cho Đường Hướng: "Ngươi bám chắc chút!"

 

Dứt lời, hắn lập tức tăng nhanh tốc. Hắn nhanh nhẹn luồn láchqua những bụi cây, từng bước chân, từng chuyển động đều cực kì vững vàng. Dường như hắn có thể biết được địa hình phía trước là gì rồi dễ dàng vượt qua nó.

 

Rừng núi là nơi có rất nhiều động vật nguy hiểm, địa hình phức tạp dễ dàng làm khó nhân loại. Có điều, nó không thể làm khó một hồ ly tinh như Giang Hàn.

Loading...