Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 23

Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:09:02
Lượt xem: 10

Tên nô bộc được thay y phục của Giang Hàn, đeo khăn che mặt, còn được cận vệ cõng tới kiệu.

 

Tiểu Nguyệt đi cùng cận vệ, thấy y ném người lên kiệu xong, xoay người nói: "Các ngươi đưa Giang nương nương về trước."

 

Đám người đánh xe nghe răm rắp. Bọn chúng không phải người của hoàng cung, tưởng Tiểu Nguyệt là người tam vương gia nhét vào. Tam vương gia nhét không ít người bên trong. Không chỉ tam vương gia, những đại thần khác cũng sẽ cài người vào.

 

Xe ngựa rời đi, Giang Hàn ngồi trong điện chờ Tiểu Nguyệt. Nàng vừa về lập tức lao đến bên cạnh Giang Hàn.

 

"Chút chuyện nhỏ này sao có thể làm khó ta." Hồ ly thiên tính ranh ma, hắn dù là một con hồ ly đực ham chơi nhưng bản tính không thể không có. Chút đồ ấy cũng đòi đấu với hắn, khinh hồ ly quá đáng.

 

"Nương nương thông minh, ta còn lo người sẽ bị bắt nạt."

 

"Ai bắt nạt được ta?" Cho dù hậu cung có vài chục nữ nhân khác thì các nàng cũng chẳng thế đấu lại hắn. Huống hồ trong hậu cung hiện tại chẳng có một mống nào, hắn muốn đấu tranh hậu cung cũng chỉ có thể tự mình đấu với chính mình.

 

"Đúng, chẳng ai bắt nạt được người." Tiểu Nguyệt cười hì hì, trong lòng điên cuồng soạn tình tiết cuối ngày thuật lại cho hoàng đế bệ hạ.

 

Nàng có cảm tình với y, dù được sủng ái nhưng không kiêu ngạo, tính tình thân thiện cũng rất dịu dàng. Nàng mong mỹ nhân ở lại bên cạnh hoàng thượng lâu dài.

 

Vương gia rời triều nhận tin mỹ nhân đang đợi, lập tức hồi phủ. Gã cười đầy thỏa mãn.

 

Giang Hàn ngồi trong tẩm điện tưởng tượng biểu cảm của vương gia lúc phát hiện sự thật nhịn không được cười vặn vẹo.

 

"Chuyện gì cười vui thế?" Đường Hướng xuất hiện cùng bộ triều phục nặng nề.

 

Giang Hàn ngước mắt thấy Đường Hướng, nụ cười càng đậm: "Đương nhiên là đang nghĩ về ngươi."

 

Tiểu Nguyệt thấy Đường Hướng đang đi về phía Giang Hàn lập tức cung kính cúi người hành lễ sau đó hiểu ý mà rời khỏi phòng. Trước khi ra ngoài còn không quên kéo theo Tống Liêu.

 

"Ngươi làm gì, ta còn phải ở bên cạnh cởi triều phục cho hoàng thượng." Tống Liêu cương quyết phản kháng, đẩy tay Tiểu Nguyệt ra. Có điều cánh tay nàng dính lấy ông ta không khác gì keo chuột, Tống Liêu có đẩy có kéo thế nào cũng không thể tách ra được.

 

"Ngài ở lại làm gì, ra ngoài nói chuyện với ta không phải tốt hơn sao?"

 

"Ta đường đường là công công đại tổng quản còn có thời gian rảnh rỗi nói chuyện với một tên nhóc vắt mũi chưa sạch làm cung nữ như cô à?"

 

"Công công nói như thế, không sợ ta đau lòng sao?" Tiểu Nguyệt vẫn bám chặt lấy tay Tống Liêu còn hu hu khóc lớn hai tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/23.html.]

 

Tống Liêu đẩy mãi không được, mắt thấy cánh cửa tẩm điện cũng đã khuất khỏi tầm mắt. Lúc này mới ngừng phản kháng, ngoan ngoãn chấp nhận số phận. Từ khi Tiểu Nguyệt này xuất hiện, thời gian của ông ta ở cùng với hoàng đế bệ hạ càng ít đi... cung nữ này cứ suốt ngày dính lấy ông ta, thật sự rất phiền.

 

Ở trong phòng lúc này, Giang Hàn vừa giúp Đường Hướng cởi bỏ triều phục vừa chủ động kể chuyện hồi sáng với y. Dù sao cũng dính đến tam vương gia, nói cho y sớm để y còn nghĩ đối sách. Lần này tam vương gia không đạt được mục đích, hắn sợ sau này tam vương gia sẽ càng làm nhiều hành động quá đáng hơn.

 

Mập

Đường Hướng nghe Giang Hàn thuật lại sự việc, đáy lòng không khỏi lạnh lẽo. Y không ngờ tam vương gia kia lại có thể làm ra những chuyện như vậy. Đưa người vào tận hoàng cung của y để đem người của y đi. Y không chấp hắn ta, hắn liền muốn leo lên đầu của y ngồi? Đúng là không thể chấp nhận được mà.

 

Cái đám người đó không thể đường đường hoàng hoàng đem quân tới chiếm ngai vàng của y à? Đợi ngồi lên ngai vàng rồi liền muốn có thể làm gì cũng được, không cần suốt ngày ở trên triều gây sức ép cho y nữa. Y cũng có thể giả vờ làm một kẻ đã chết, chạy ra ngoài sống cuộc sống ngao du thiên hạ...

 

"Khổ cho nàng." Đường Hướng hận không thể ngày ngày đem mỹ nhân treo ở trên người bảo hộ. Luật lệ đã định, nữ nhân không thể lên triều.

 

Giang Hàn lắc đầu: "Ta không sao."

 

Trình độ của bọn họ chưa đủ để so sánh với hắn. Một hồ ly như hắn còn phải sợ đám người kia à.

 

"Nàng phải cẩn thận, trẫm sẽ sắp xếp thêm người bảo vệ nàng."

 

"Ngươi không cần lo, ta có thể đối phó được."

 

Dù sao người của hoàng đế cũng không dám ra tay với người tam vương gia, thêm người cũng chỉ tổ vướng chân vướng tay.

 

"Thêm người lắm việc. Ngươi không thể chắc người ngươi thêm vào không phải tai mắt của kẻ khác. Ta thấy như thế này được rồi, ít người nhưng chất lượng."

 

Đường Hướng cảm thấy cũng có lý: "Nếu nàng đã nói như vậy thì trẫm nghe nàng. Chỉ cần nàng cảm thấy ổn là được."

 

Giang Hàn: "..."

 

Người nên cảm thấy ổn là ngươi mới phải đó nhân loại!

 

"Nếu đã không sao thì chúng ta không nói chuyện này nữa. Đi! Hôm nay trẫm lại đưa nàng đi ăn đồ ngon."

 

Hôm nay là ngày Đường Hướng cùng Giang Hàn trốn hoàng cung ra hoàng thành dạo chơi. Vì ngày hôm nay cả hai đã chuẩn bị rất nhiều hôm trước, bao gồm cả việc nghĩ lý do đẩy Tống Liêu phiền phức đi chỗ khác. Ngay lúc cả hai chưa nghĩ được lý do thì phía Trần phó tướng - huynh đệ kết nghĩa của Đường Hướng lại gửi thư vào cung. Cả hai liền đem Trần phó tướng ra làm bia đỡ đạn.

 

"Hoàng thượng, Trần phó tướng có chuyện gấp thật không?" Tháng trước ông ta gấp gáp đem thánh chỉ của hoàng thượng tới phủ của Trần phó tướng, còn tưởng có chuyện gấp gì ai ngờ chỉ là con chim hoàng yến của cậu ta bị bệnh, hoàng đế hỏi thăm con chim của cậu ta.

 

Lúc biết sự thật, Tống Liêu hận không thể lập tức hồi cung hỏi hoàng đế cho ra ngô ra khoai, ai ngờ ông ta lại bị Trấn phó tướng cưỡng ép ở lại dùng cơm, uống trà, tưới cây cho hắn.

Loading...