Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 22
Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:08:48
Lượt xem: 8
Hồi cung, Đường Hướng xử lý đống tấu chương tồn đọng cả ngày, không có thời gian chơi cùng Giang Hàn. Hắn chỉ đành tự tìm chỗ chơi một mình. Trong hoàng cung chẳng có chỗ nào hắn chưa đi qua, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng chỉ còn hồ cá.
Ngày tháng trong cung sống không hề yên bình. Hoàng đế cũng chẳng quyền lực như hắn tưởng. Hơn nữa, vì hắn mà y đã phải chịu sức ép rất nhiều.
Nhân lúc Đường Hướng thượng triều lại có người âm thầm tới tìm hắn gây khó dễ. Hắn đã xác định muốn ở bên y, sợ y biết thân phận của mình sẽ chán ghét nên luôn giấu kín nó. Mấy hôm nữa là lễ phong phi, hắn lại chẳng vui vẻ. Bởi chỉ vì buổi phong phi này mà Đường Hướng đã phải đấu với đám đại thần sứt đầu mẻ trán.
"Trẫm đã nói không thu thêm, nghe không hiểu tiếng người?" Thiên điện truyền ra tiếng rống giận của hoàng đế, tuy nhiên cũng chẳng răn đe được đám đại thần bên dưới, bọn họ dường như chẳng hề nghe thấy, tiếp tục nói ý kiến của mình.
"Hậu cung vắng vẻ đã lâu, nay đã có phi tử cũng nên bắt đầu tuyển tú."
"Hoàng thượng tuổi không còn nhỏ, ngài không thể tùy ý làm bậy."
Đường Hướng cau mày: "Cuộc đời của trẫm cần các ngươi quyết định?"
"Chúng thần chỉ đang khuyêni."
"Trẫm không cần lời khuyên của các người."
"Hoàng thượng không thể!"
"Chuyện này kết thúc ở đây, các người không còn chuyện gì khác thì bãi triều." Đường Hướng mệt mỏi xoa xoa thái dương, rõ ràng không muốn đôi co với đám đại thần kia. Rước bực vào người, Đường Hướng trực tiếp chấm dứt nó, tưởng sắp được trở về với mỹ nhân, ai ngờ vẫn có tên đại thần đứng lên.
"Thần còn chuyện chưa kịp bẩm báo, liên quan đến đại dịch phương Bắc."
Đường Hướng: "..."
Buổi triều kết thúc muộn hơn mọi ngày, đám đại thần luôn miệng muốn y phải lập thêm người nhà bọn họ vào cung làm phi tử mới đồng ý cho y phong một người không rõ thân phận như Giang Hàn. Hoang đường, trẫm thèm vào nghe lời của bọn họ. Cuộc đời trẫm, phải do trẫm tự quyết.
Giang Hàn vừa xử xong nô tài của đại thần nào đó trong ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của những cung nữ theo hầu bên cạnh. Tiểu Nguyệt là nô tỳ thân cận nhất của Giang Hàn đứng bên cạnh cũng phải mắt tròn mắt dẹp.
Nàng không nghĩ chủ tử lại có thể xử đẹp đám người khó đối phó này. Mỗi ngày nàng chỉ thấy người chơi với hoàng đế bệ hạ, chơi với đống cá vàng trong hồ sen... biểu hiện lần này vượt quá sức tưởng tượng.
Lúc hoàng đế được Tống công công đưa lên triều thì cùng lúc có người tới cửa cung nói muốn gặp y. Bọn họ làm theo lời của hoàng thượng không cho ai tới gần y nhưng người tới lại là nô bộc thân cận của Tam vương gia. Bọn họ lời qua tiếng lại vẫn không ngăn được người, đành phải chống mắt nhìn gã chạy vào.
Giang Hàn đang cho cá ăn đột nhiên có người chạy tới không khỏi giật mình. Hắn suýt chút nhầm người tới là thích khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/22.html.]
May tên nô bộc biết giới hạn, chạy tới bên ngoài đình mát thì không tiến lên thêm nữa. Gã dừng lại, cung kình hành lễ: "Giang nương nương, nghe danh đã lâu."
Giang Hàn nheo mắt đề phòng nhìn tên lạ mặt. Hắn chắc tên này không phải người của nhân loại. Hoàng cung chỉ có hai loại người, một là người của nhân loại, hai là người đối nghịch với nhân loại.
Đoán chắc tên này tới đây chín phần mười là muốn gây khó dễ, hắn cẩn thận đáp lại: "Ngươi là?"
"Thần là người của Tam vương gia, hôm nay là phụng mệnh của Vương gia mà tới."
Mập
Giang Hàn mất một đoạn thời gian mới có thể nhớ ra Tam vương gia là ai. Tên đáng ghét suốt ngày cậy mình là huynh ruột của nhân loại để chèn ép hắn cả ngày lẫn đêm hay sao.
Y vốn ghét c.h.ế.t tên tam vương gia, hận không thể đem hắn ném xuống hồ cá dìm chết: "Tam vương gia tìm ta có chuyện gì?"
Nô bộc dò xét: "Tam vương gia muốn mời nương nương tới vương phủ một chuyến."
Giang Hàn nghe xong không quá bất ngờ: "Tam vương gia mời ta tới vương phủ khi nào?"
"Ngay bây giờ ạ."
"Hiện tại ta đang bận, y phục không chỉnh tề. Vương gia cao quý, ta không dám tùy tiện."
Thấy Giang Hàn hợp tác, tên nô bộc thái độ không còn gay gắt. Hắn ta ban đầu còn đề phòng cẩn thận nhìn tứ phía đến hiện tại chỉ nhìn chằm chằm Giang Hàn. Hắn xua tay: "Nương nương không cần lo lắng, đến phủ vương gia sẽ có người giúp nương nương chỉnh lại."
Thấy người đã cắn câu, Giang Hàn đặt bát đồ ăn cho cá xuống, chính mình chỉnh lại y phục nhăn nhúm tiến về phía nô bộc: "Mời dẫn đường."
"Mời nương nương, xe ngựa ở bên..."
Nô bộc chưa kịp nói hết câu, gáy bị lực lớn tác động. Hắn không kịp phản ứng, trợn trắng mắt ngất đi. Lúc này, cung nữ thị vệ trốn trong góc mới ra ngoài, chạy về phía Giang Hàn.
"Nương nương, người không sao chứ?"
"Ta không sao, đem tên này trói lại, thay cho hắn bộ y phục của ta."
Bọn họ lập tức hiểu ý.
Người này tới chắc chắn không có ý tốt, nếu hắn không ngoan ngoãn đi cùng bọn họ chắc chắn bọn họ sẽ dùng biện pháp mạnh. Hiện tại hoàng đế không ở đây, đến lúc y phát hiện thì người cũng đã ở phủ vương gia, y sẽ không dám vì một nữ nhân mà trở mặt với vương gia.
Vương phủ không thể nào đi, Giang Hàn chỉ còn cách đánh ngất người trộm long tráo phụng ném đi trước.