Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 2
Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:03:28
Lượt xem: 38
“Lũ lụt phương Tây trẫm đã viết hẳn một thánh chỉ, các ngươi làm theo là được… đừng hỏi trẫm, trẫm không nói lại lần hai.”
“Trẫm cảnh cáo các ngươi, tốt nhất là từ bỏ tham ô hối lộ đi, đừng để trẫm bắt được…”
“Rốt cuộc thánh chỉ trẫm ban xuống các ngươi đọc hết chưa? Khinh thường trẫm? Người đâu, kéo toàn bộ đám người bên dưới ra ngoài, ai trả lời đúng nội dung thành chỉ thì cho vào, ai không trả lời được… phạt chép thánh chỉ cho trẫm.”
Đường Hướng tức đến mức hận không thể đem đám người bên dưới giam hết vào đại lao. Coi thường người quá đáng!
Y đường đường là hoàng đế bệ hạ vậy mà viết thánh chỉ lại chẳng ai thèm đọc. Đã không thèm đọc thánh chỉ của trẫm vậy thì hôm nào cũng lên triều trưng cầu ý kiến của trẫm làm quái gì?
Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, hôm nào trẫm cũng phải từ bỏ mộng đẹp để lên triều, đổi lại là sự coi thường của các ngươi?
Hổ không gầm chó tưởng rừng xanh vô chủ!
Trẫm hôm nay không xử đẹp các ngươi trẫm không mang họ Đường!
Đường Hướng cho người lôi một loạt đám đại thần ra bên ngoài, mặc kệ Tống Liêu ở bên cạnh khuyên nhủ, lần này y muốn tùy hứng một lần. Y phải cho đám người đó biết rõ ai mới là hoàng đế.
“Tên nào không trả lời được nội dung đạo thánh chỉ hôm qua trẫm ban ra, phạt chép một trăm lần cho trẫm. Ngày mai không chép đủ, không cho thượng triều.”
Đường Hướng hừ lạnh một tiếng, đùng đùng tức giận rời khỏi thiên điện.
Hắn vừa mới rời đi, thái giám phía sau cũng nói lớn hai tiếng: “Bãi triều.”
Đường Hướng nghẹn một bụng tức giận, chẳng còn tâm trạng nào mà đi ngủ. Huống hồ, giấc mơ tối qua hắn cũng chẳng còn chút ấn tượng nào, muốn mơ tiếp là chuyện không thể.
Chẳng thể ngủ, hắn chỉ đành tới hậu hoa viên chơi một lát.
Hoàng đế nhà người ta có tam cung lục viện, mỗi khi nhàm chán có thể tìm mỹ nhân chơi cùng. Đường Hướng thì khác, việc đầu tiên hắn làm sau khi lên ngôi chính là đuổi hết đám phi tần đang có trong hậu cung đi.
Ai có hậu trường tốt thì cho về nhà, ai không muốn về nhà thì có thể ở lại hoàng cung làm nô tỳ. Chịu không được khổ? Vậy thì cút về nhà cho trẫm.
“Tống tổng giám, trẫm muốn cho cá ăn.” Đường Hướng dừng lại ngồi nghỉ ở đình mát, xung quanh là ao sen, bên dưới nuôi rất nhiều loài cá đủ loại màu sắc.
Hoàng đế bệ hạ muốn cho cá ăn, xung quanh ngoài Tống Liêu ra cũng chẳng có ai. Cuối cùng, Tống Liêu đành phải nhận lệnh đi lấy đồ ăn cho cá tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/2.html.]
“Hoàng thượng đợi thần, thần sẽ quay lại ngay.”
Đường Hướng nhàn nhạt phất tay: “Biết rồi.”
Từ khi y đăng cơ đến nay chỉ có Tống Liêu là luôn phục vụ ở bên cạnh. Tất cả những thứ liên quan đến sinh hoạt hàng ngày của y đều do Tống Liêu phụ trách. Ông ta không khác gì người thân của y.
Tổng giám này ngoài nói hơi nhiều một chút, đôi lúc hơi quá phận một chút thì y cũng chẳng còn gì để chê.
Đương nhiên, việc ông ta có thể làm quá phận chủ yếu là do được Đường Hướng ngầm đồng ý mà thôi. Tống Liêu ngoài mặt có thể tỏ ra đối nghịch với y nhưng y biết những gì ông ta làm đều là muốn tốt cho mình.
Mập
Đường Hướng nhàm chán ngồi trong đình mát đợi Tống Liêu lấy thức ăn cho cá quay lại. Nhân lúc rảnh rỗi y cũng tùy tiện đưa mắt quan sát xung quanh.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy phía sau bụi cây gần đó có bóng người đang thập thò. Dựa vào trang phục của kẻ đó đang mặc, y chẳng thể đoán được ra chức vụ của kẻ đó.
Chẳng nhẽ là sát thủ tới để ám sát trẫm?
Đường Hướng nghĩ thầm trong lòng, hắn nhéo mắt nhìn chằm chằm về hướng đó âm thầm đánh giá.
Càng đáng giá Đường Hướng lại cảm thấy không đúng cho lắm. Nếu kẻ đó thật sự là sát thủ muốn tới ám sát y thì không thể nào không có sát khí được. Sống trong hoàng cung, thứ y nhạy cảm nhất chính là sát khí từ người khác.
“Hoàng thượng, đồ ăn cho cá tới rồi.” Tống Liêu trở về mang theo một bát đựng toàn là đồ ăn cho cá.
Ngay lúc Tống Liêu xuất hiện thì bóng người ở phía xa cũng biến mất.
Đường Hướng: “…”
Thôi, không quản nữa, trẫm đi cho cá ăn.
Đường Hướng lập tức ôm theo bát đồ ăn cho cá, tiến lên trước.
“Cá vàng thân yêu, lâu rồi trẫm không cho các ngươi ăn, có nhớ trẫm không?”
Tống Liêu: “…”
May là xung quanh không còn ai khác nếu không hình tượng của hắn chẳng giữ được nữa.