Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 17
Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:07:19
Lượt xem: 11
Tống Liêu đang cảm thán trong lòng, một cung nữ chạy đến. Nàng cung kính hành lễ: "Tống công công, ngự thiện đã được chuẩn bị xong ạ."
Tống Liêu nhanh chân chạy về phía hoàng đế bệ hạ, truyền tin: "Hoàng thượng, ngự thiện đã chuẩn bị xong."
Giang Hàn một ngày chưa ăn, đói đến mức da bụng sắp dính da lưng, nghe vậy hai mắt phát sáng. Đường Hướng lập tức đáp ứng Tống Liêu. Ba người cùng tiến về ngự thiện phòng.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, theo kế hoạch, Đường Hướng sẽ giao nhiệm vụ cho Tống Liêu đi thật xa. Rồi hai người nhân khoảng thời gian đó trốn ra ngoài. Đường Hướng là hoàng đế không thể rời đi mà không ai biết. Nhưng trong kế hoạch của bọn họ chỉ cần tránh khỏi Tống Liêu nhiều chuyện là được. Không có Tống Liêu bên cạnh, bọn họ có thể tùy tiện chơi.
"Tống Liêu, Trần phó tướng muốn tìm trẫm đúng không?"
"Không có, thần không... hoàng thượng làm sao biết được."
"Hôm qua cận vệ có nói. Chiều nay trẫm muốn ở cạnh mỹ nhân, ngươi giúp trẫm gặp hắn."
"Vậy..."
"Trẫm viết cho ngươi một chiếu chỉ, ngươi đưa cho hắn."
Lệnh của hoàng thượng Tống Liêu không thể từ chối, ông ta cũng chẳng có lý do gì để từ chối. Trong lòng nghi ngờ hoàng thượng có điều giấu mình nhưng ông ta lại chẳng có chứng cứ, cuối cùng cũng đành phải nhận lấy chiếu chỉ của y mà rời đi.
Tống Liêu vừa lên kiệu, Giang Hàn vụng trộm nhìn Đường Hướng bên cạnh. Y thẳng lưng, ra vẻ đường hoàng nhìn theo kiệu chứa Tống Liêu. Bên cạnh y luôn có rất nhiều ảnh vệ đi theo bảo vệ, công việc của bọn họ là bảo vệ y khỏi nguy hiểm, tuyệt nhiên không có chuyện cai quản sinh hoạt hằng này, bởi vậy mà cũng chẳng mấy phiền phức.
Mập
"Chúng ta đi chưa?" Giang Hàn nhìn cái kiệu đã đi khuất bóng, lập tức xoay qua hỏi. Y đã cho người sắp xếp xong, kiệu của Tống Liêu vừa đi, từ xa xuất hiện thêm một chiếc xe ngựa.
Đường Hướng khẽ cười: "Đương nhiên là đi được rồi."
Giang Hàn chờ đợi giây phút này đã lâu, ngay thời điểm xe ngựa vừa dừng lại nhảy lên. Tộc độ nhanh đến mức ám vệ phu xe cũng phải sợ hãi.
"Giang cô nương từ từ thôi."
Gã không dám lớn tiếng, gã sợ hắn bị ngã rồi y đỡ không được, hắn chỉ có thể chấp nhận số phận tiếp xúc thân mật với đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/17.html.]
"Ta có thể làm sao?" Đại hồ ly hóa hình nhiều năm như ta cần gì phải biết cẩn thận viết như thế nào.
"Được rồi, nàng không sao?" Đường Hướng chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh, một tay vén rèm vải lên ra hiệu hắn vào trong. Bầu không khí đang rất bình thường, chẳng hiểu sao hắn lại ngửi thấy mùi chua.
Thấy Giang Hàn lưỡng lự chưa muốn vào , Đường Hướng trừng mắt: "Nàng còn không vào trong?"
"Không, ta không có." Giang Hàn lắc đầu nhanh chân bước vào trong xe ngựa. Hắn nghi ngờ nếu còn chậm trễ, sẽ bị hoàng đế bệ hạ không cho ra ngoài chơi nữa.
Mỹ nhân đã vào trong, Đường Hướng liếc mắt nhìn ám vệ một cái, đôi mắt chứa đầy địch ý. Ám vệ không rét mà run, gã đã làm sai cái gì mà bị hoàng đế bệ hạ ghim vậy? Hắn ta chưa kịp làm gì mà, động cũng không động mỹ nhân lấy một cái.
Không lẽ...
Không lẽ chỉ vì nói mấy câu mà hoàng đế bệ hạ cũng ghen được? Từ khi bên cạnh hoàng đế, gã chưa một lần thấy bệ hạ yêu đương, cũng không biết giới hạn ăn dấm chua của y. Nếu chỉ bằng một câu nói cũng khiến hoàng đế bệ hạ ghen thì tính chiếm hữu của y quá lớn đi.
Hoàng đế trong trí nhớ của gã là một người rộng lượng, ngài lúc nào cũng mang đồ đi cho người khác. Chắc có lẽ mỹ nhân là ngoại lệ. Đám tướng lĩnh bọn họ còn có thể cho nhau mượn mỹ nhân vài đêm, một tháng. Chỉ cần xinh đẹp là được, không quan tâm đến phía trước mỹ nhân đã có người sài qua chưa.
Thời buổi này, dù gã ta cũng cảm thấy thương các mỹ nhân phải qua tay của nhiều người nhưng họ không có tiếng nói cũng chẳng có chỗ đứng. Nữ nhân phải phục vụ nam nhân vô điều kiện, nam năm thê bảy thiếp, nữ phải nghe theo sắp xếp của nam.
Lúc sau vẫn không thấy hoàng đế bệ hạ bước vào, ám vệ thắc mắc: "Hoàng thượng, còn gì căn dặn?"
Đường Hướng hừ lạnh một câu rồi thu hồi ánh mắt, lãnh lẽo chui vào trong xe. Ám vệ thở phào một hơi, vỗ vỗ trái tim nhỏ bé đập loạn trong ngực. Ám vệ luôn phải sở hữu tố chất tinh thần rất mạnh nhưng đối diện với ánh mắt của hoàng đế, hắn ta cũng chịu không nổi.
Sau khi ổn định, hắn ta mới dám ghé vào: "Thần bắt đầu đánh xe đây."
Truyền tới không phải giọng nói lạnh lẽo của hoàng đế bệ hạ mà là âm thanh trong tựa ngọc, hào hứng: "Mau đi đi."
Giang Hàn trong lòng rất mong chuyến đi này đương nhiên hào hứng, nụ cười trên khóe mắt cực kì đậm. Hắn không hề biết bộ dạng này của mình đã chọc đến vị đang ngồi bên cạnh. Đường Hướng đen mặt.
Y không có kinh nghiệm yêu đương, trong đầu chỉ toàn ý định chiếm hữu. Y không biết làm thế nào để ngăn sự điên cuồng trào lên. Y muốn đóng dấu lên người mỹ nhân... y muốn...
Giang Hàn tựa đầu vào thành xe ngựa, một tay vén màn cửa nhìn ngắm xung quanh. Xe ngựa đi không nhanh nên việc ngắm nhìn khung cảnh bên đường cực kì dễ dàng. Hắn nhìn cảnh vật, hai mắt đều sáng lên.
Bỗng người bên cạnh động một cái, vươn tay túm lấy eo hắn. Giang Hàn bị kéo về phía sau, không kịp phản ứng thấp giọng la lên, ngay sau đó âm thanh thuộc về hắn đều bị nuốt mất.