Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 16

Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:07:06
Lượt xem: 9

"Ta... ta nhớ nhầm, bên trong đề cập đến loạn lạc ở biên cương."

 

Mùa xuân năm nay ở vùng biên giới phía bắc xuất hiện quân giặc ném xác c.h.ế.t động vật xuống thượng nguồn làm ô nhiễm nguồn nước sinh hoạt của người dân vùng biên giới. Tình hình nghiêm trọng. Dù sau này đã được hoàng thượng xử lý kịp thời nhưng vẫn rất ồn ào.

Mập

 

Đường Hướng cười càng đậm, một lần nữa lặp lại: "Kim đại nhân chắc chắn chứ?"

 

Kim đại nhân: "..."

 

Hoàng thượng hỏi như vậy bảo ông ta làm sao chắc chắn được.

 

"Nếu câu hỏi này đối với đại nhân quá khó vậy trẫm có thể đổi cho ngươi một câu khác."

 

"Mời hoàng thượng."

 

"Câu này cũng rất đơn giản, trong thánh chỉ ngày hôm qua, từ đầu tiên của dòng thứ hai là chữ gì? Nếu cảm thấy quá khó, ngươi có thể trả lời từ đầu tiên góc bên trái, nếu đúng vẫn được tính là trả lời đúng."

 

"Cái đó..."

 

Kim đại nhân nghiêm túc suy tính. Ông ta không thể ở trước mặt người khác làm mất mặt. Từ đầu tiên dòng thứ hai trong thánh chỉ ông ta không có khả năng nhớ nhưng còn cụm từ ở góc bên trái thì...

 

Tiêu chuẩn một bản tấu chương bình thường góc bên trái luôn là vị trí ghi ngày tháng năm ban hành, thánh chỉ cũng vậy. Không cần đọc ông ta cũng đoán được từ đầu tiên bên trái là "ngày". Có điều... Kim đại nhân ngước mắt nhìn nụ cười dần đậm của Đường Hướng, không tin tưởng đối với đáp án đó.

 

Nếu nó dễ đoán chắc chắn y sẽ không lấy ra hỏi. Ông ta đã mất mặt hai lần, không thể mất mặt thêm lần nữa. Thánh chỉ hôm qua ông ta chưa đọc. Lúc này, ông ta hối hận, hối hận vì đã đứng lên ra oai trước mặt mọi người.

 

Sớm biết, ông ta liền ở một chỗ với đám người kia...

 

Đường Hướng nhếch môi bình tĩnh nói: "Kim đại nhân tuổi già sức yếu, trí não lơ đãng hơn nhiều. Thánh chỉ hôm qua mới đọc hôm nay đã quên thì đúng là..."

 

Kim đại nhân bị chửi xéo nhưng không thể làm gì ngoài chấp nhận: "..."

 

"Nếu Kim đại nhân không trả lời được câu hỏi nào, vậy các vị đại thần phía sau giúp trẫm đưa Kim đại nhân về."

 

Đám đại thần lên mặt trước y đã quen, mấy năm nay y chưa từng một lần lên mặt với bọn họ, không hiểu sao hôm nay y lại không nể mặt...

 

Đám đại thần không hẹn mà run sợ trong lòng. Bọn họ nghi ngờ bao nhiêu năm qua hoàng đế bệ hạ chỉ đang giả vờ... trên triều mặc bọn họ chèn ép không phải vì không thể phản kháng mà là không thích phản kháng. Y nhường bọn họ chứ không phải do thực lực không đủ.

 

Nếu đây là sự thật, kế hoạch ấp ủ bao nhiêu năm của bọn họ chẳng phải sẽ tan thành bọt biển ư. Bọn họ mắc phải sai lầm nghiêm trọng khi đánh giá y. Bọn họ luôn tự tin về kinh nghiệm nhìn người bao nhiêu năm nay của mình, có trách thì trách hoàng đế giấu mình quá giỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/16.html.]

 

Sau ngày hôm nay, bọn họ chắc chắn phải họp với nhau. Họp với nhau bàn đối sách.

 

Tống Liêu thấy đám đại thần ngậm trái đắng rời đi, đáy lòng vui như mở cờ: "Hoàng thượng anh minh."

 

Đường Hướng không thèm để vào mắt, bình tĩnh quay sang nói với Giang Hàn: "Nàng còn chỗ nào không khỏe không? Trẫm cho người gọi thái y."

 

Giang Hàn đứng phía sau thấy y chèn ép người khác không khỏi ngưỡng mộ. Hắn là con hồ ly nhỏ nhất của tộc, chưa bao giờ được ra oai với người khác như nhân loại. Hắn chưa thể đánh giá chính xác mức độ thâm hiểm của hoàng cung nhưng hắn có thể học tập.

 

Giả bộ làm bộ làm tịch ra oai với người khác có vẻ cũng rất thú vị.

 

Giang Hàn nghĩ nghĩ, nghiêm túc học hỏi.

 

"Ta rất tốt, chỉ là có chút chán." Hắn bị bệnh ở trong phòng một ngày rưỡi, người bình thường cũng thấy chán chứ đừng nói đến con hồ ly ham vui như hắn.

 

Đường Hướng cưng chiều: "Đúng lúc trẫm rảnh cả ngày, ăn cơm xong, buổi chiều liền đưa ngươi dạo hoa viên."

 

Giang Hàn lắc đầu: "Hoa viên dạo chán rồi."

 

Trước khi gặp nhân loại đúng nghĩa, hắn đã trốn trong hoàng cung một thời gian khá dài. Mọi ngóc ngách trong hoàng cung hắn đều xem qua hết rồi. Thứ như ngự hoa viên, hắn không những xem một lần mà còn rất nhiều lần, xem đến phát chán.

 

"Nàng dạo chán rồi?" Đường Hướng suy tư, thấy Tống Liêu ở tít phía sau không thể nghe thấy lời y sắp nói thì lập tức đề nghị: "Vậy để trẫm đưa nàng ra ngoài chơi."

 

Vốn muốn nói hoàng thành hắn cũng đã chơi chán nhưng thấy bộ dáng hào hứng của nhân loại, Giang Hàn ngậm miệng. Biết đâu đi cùng với y sẽ có trải nghiệm khác? Hắn không phải chưa từng trải nghiệm qua.

 

Cân nhắc xong, Giang Hàn quyết định đồng ý y: "Được, ăn cơm xong sẽ đi với ngươi."

 

"Ừ, chuyện này không thể để Tống thái giám biết, nàng không được nói với ông ta."

 

Giang Hàn đáp ứng: "Được!"

 

Hắn chẳng mấy khi nói chuyện với Tống công công. Nên chẳng thể xảy ra hắn nói chuyện này cho Tống công công biết.

 

"Quyết định như vậy."

 

Tống Liêu phía sau luôn cố gắng duy trì khoảng cách phù hợp. Hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu yêu đương, ông ta nên để cả hai có khoảng thời gian riêng, vậy mới không hỏng việc. Muốn đưa mỹ nhân về nhà, việc đầu tiên cần làm là vứt bỏ liêm sỉ.

 

Khi Đường Hướng còn là thái tử, ông ta đã được định sẵn là người dẫn dắt y, để y có thể trở thành một vị hoàng đế người người kính nể. Mấy năm gần đây mặc dù chỗ đứng của bệ hạ trong triều không được như mong muốn nhưng danh tiếng của y với nhân dân lại cực kì tốt. Đôi mắt của ông quả nhiên tinh tường, phù trợ được một vị hoàng đế tài năng. Tất cả những nỗi lo từ vương triều trước để lại y đều có cách giải quyết toàn bộ.

Loading...