Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 12

Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:06:08
Lượt xem: 13

Nhưng mà hồ ly không muốn ra mưa!

 

Giang Hàn nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài, nghiêm túc nghĩ nghĩ. Rõ ràng hắn đang dùng toàn bộ trí não nghĩ ra lý do từ chối việc rời khỏi phòng.

 

“Ta cảm thấy ở lại nơi này cũng rất tốt.”

 

Biểu cảm căng cứng lo lắng của Giang Hàn được Đường Hướng thu toàn bộ vào mắt. Y nhận ra lo lắng của mỹ nhân khi nhìn vào màn mưa, y lập tức đoán được hắn ghét.

 

“Nàng sợ trời mưa sao?”

 

Mẫu hậu nói nữ tử trời sinh yếu đuối, sẽ có người sợ mưa. Các nàng sợ trời mưa vì khi mưa sẽ có sấm chớp, những âm thanh đáng sợ cùng ánh sáng chói lóa trên bầu trời khiến các nàng sợ hãi.

 

Để giải quyết vấn đề này, con chỉ cần…

 

Chỉ cần cái gì?

 

Đến đây, Đường Hướng không thể nào nhớ tiếp được nữa. Đường Hướng ngẫm nghĩ, nghĩ đến đau đầu cũng chẳng thể nhớ ra lời dạy tiếp theo của mẫu hậu.

 

Mẫu thân có nói nam tử không được sợ hãi bất kì điều gì, nếu có thứ sợ hãi thì phải cứng rắn đối diện với nó. Chỉ cần đối diện với nó đủ lâu thì sẽ không còn sợ hãi nữa.

 

Nữ tử với nam tử không khác biệt lắm.

 

Đường Hướng càng nghĩ càng cảm thấy đúng, y nhìn màn mưa dày đặc bên ngoài lại nhìn mỹ nhân đang bồn chồn bất an bên cạnh, khí thế tăng cao.

 

“Nàng sợ mưa?”

 

Đứng trước câu hỏi của hoàng đế bệ hạ, Giang Hàn chẳng muốn giấu giếm: “Hồi nhỏ bị rơi xuống nước nên sợ.”

 

“Ừ, nhiều người bởi vì chướng ngại tâm lý từ nhỏ nên lớn lên sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi với thứ đó.” Đường Hướng xoa xoa cằm cố tỏ ra hiểu biết.

 

“Trước đây trẫm cũng từng vì bị nhốt trong phòng tối mà sợ bóng đêm. Có điều chỉ cần vượt qua nó là không sao. Nàng xem trẫm bây giờ có chỗ nào giống sợ bóng tối không?”

 

Giang Hàn không tin lắm nhìn chằm chằm Đường Hướng từ trên xuống dưới đánh giá. Nhìn thật kỹ, đánh giá thật kỹ thì đúng là như y nói, một chút biểu hiện sợ bóng tối cũng không có.

 

Có đúng là cứ đối diện với nỗi sợ thì sau này sẽ không sợ nữa không?

 

Nghĩ lại thì mấy ngày vừa rồi hắn còn tự mình đi nghịch nước, có lẽ nỗi sợ kia đã biến mất từ lâu rồi cũng nên. Giang Hàn ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy y nói có lý.

 

Hắn cũng muốn đối diện thử, hắn chán ghét cái cảnh sợ sệt này lắm rồi.

 

“Được, ngươi giúp ta, nói cho ta biết cần làm thế nào.” Giang Hàn hạ quyết tâm.

 

Đường Hướng với thân phận là người đi trước, cực kì tận tình chỉ bảo hòng lấy được thiện cảm từ hắn.

 

“Đầu tiên nàng chỉ cần đứng dậy.” Đường Hướng vươn tay nắm lấy bàn tay của hồ ly. Xúc cảm lành lạnh mềm mại khiến con người mê mẩn.

 

“Sau đó đi qua bên này.” Y chậm rãi dẫn dắt hắn rời khỏi vị trí, tiến tới phía cửa lớn của căn phòng. Bên trong nhìn thấy mưa lớn nhưng chẳng thể cảm nhận những hạt mưa đang hắt lên y phục như khi đứng ở cửa phòng thế này.

 

“Chúng ta cùng đi ra đó nhé!” Đường Hướng tận tình hướng dẫn hắn, một bước chân cũng không rời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/12.html.]

 

Mới bắt đầu Giang Hàn còn hừng hực khí thế cùng quyết tâm, đến khi cảm nhận được những giọt mưa lạnh lẽo theo cơn gió hắt vào cơ thể thì lập tức sợ hãi.

 

“Không, không ra ngoài đó có được không?” Đáy lòng hắn nổi lên sợ hãi quen thuộc. Hóa ra hắn vẫn sợ hãi nước như cũ, cho dù có nhân loại ở bên cạnh nỗi sợ của hắn chẳng hề biến mất.

 

“Đừng sợ, có trẫm ở đây!” Đường Hướng ôn nhu an ủi hắn, cẩn trọng, dịu dàng ôm lấy hắn vào ngực: “Thử một chút nhé! Không được chúng ta liền đi vào.”

 

Mập

Hắn đưa mắt nhìn màn mưa, chậm rãi hít một hơi thật sâu.

 

“Được!”

 

Hồ ly hạ quyết tâm sẽ cùng nhân loại đối diện với nỗi sợ của mình. Nếu không phải hắn đang ở nhân nhìn thì bây giờ đã tìm một góc khô ráo cuộn chặt người.

 

“Trẫm đưa ngươi ra.” Đường Hướng bước một chân ra khỏi cánh cửa, dịu dàng đưa tay kéo hồ ly một cái. Giang Hàn nương theo lực độ của y bước vào màn mưa.

 

Nước mưa lạnh buốt lập tức đổ lên người cả hai, từng chút từng chút lạnh lẽo đến run người. Hạt mưa to lớn nặng khủng khiếp rơi trên cơ thể đau rát.

 

Mưa quá lớn, cả hai mới ra khỏi phòng chớp mắt đã bị mưa làm ướt sũng. Y phục ướt đẫm nước mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt. Đã rất lâu rồi cơ thể không ướt đẫm, Giang Hàn lạnh lẽo run rẩy.

 

“A!”

 

Giang Hàn nhẹ giọng rên rỉ thống khổ, từng hạt mưa lạnh lẽo rơi trên người không khác gì những chiếc kim nhỏ đ.â.m thẳng vào da thịt. Hắn sợ hãi nhắm chặt mắt, cắt chặt môi, cơ thể không ngừng run rẩy.

 

Cách một tầng y phục, Đường Hướng có thể cảm nhận rõ thống khổ mà hắn trải qua. Y nhìn chằm chằm hắn, chứng kiến huyết sắc trên mặt hắn rút nhanh tựa thủy triều.

 

Trái tim y tựa bị búa tạ đập mạnh, đau đớn không thôi. Cảm xúc quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến y nhất thời không thể cảm nhận cũng chẳng biết phải phản ứng thế nào.

 

“Cố nhịn một chút, sắp ổn rồi.” Đường Hướng đứng trong mưa, vươn tay ôm lấy người vào trong ngực. Y dùng chính tấm lưng rắn rỏi che chắn giúp hồ ly.

 

Giang Hàn ở trong n.g.ự.c người nọ yên tâm hơn không ít, đau đớn trên người giảm bớt mấy phần.

 

Tống Liêu chạy đi lấy ô quay lại nhìn thấy hoàng đế bệ hạ một tay ông ta chăm sóc đang ôm mỹ nhân đứng dưới mưa nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

 

Đứng chờ một lúc không thấy hai người bên kia chuyển động, Tống Liêu đành phải lập tức lao tới, tách hai người họ ra.

 

“Hoàng thượng, Giang mĩ nhân hai người có gì thì vào trong từ từ nói…”

 

Trời mưa to như vậy đột nhiên chạy ra ngoài này ôm nhau gia tăng tình cảm là có ý gì? Nước mưa lạnh như thế không sợ bị bệnh hả?

 

Hai nhóc to đầu lập tức bị Tống Liêu lôi vào trong phòng giảng đạo lý. Người ngoài nhìn vào thật sự không biết ai mới là hoàng đế.

 

Đường Hướng biết Tống Liêu trách mắng là vì lo cho y nên y cũng chẳng trách phạt ông ta. Ngoan ngoãn nghe ông nói một lượt rồi theo sắp xếp của ông đi thay y phục.

 

Trong thư phòng có ánh nến bao phủ, nhiệt độ ấm áp hơn bên ngoài. Cả hai đều vừa mới thay một bộ y phục mới, lặng lẽ ngồi trong phòng.

 

Đường Hướng chăm chú phê tấu chương. Giang Hàn tùy tiện chọn một quyển sách đọc.

 

Hắn dù chưa từng học qua chữ của nhân loại nhưng chẳng hiểu sao chỉ cần lướt qua những ký tự này thì vẫn có thể hiểu.

 

Ai làm việc của người đó, không hề nói chuyện thế nhưng lại cực kỳ hài hòa. Ai nhìn qua cũng không nhịn được mà cảm thấy ấm áp.

Loading...