Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 11
Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:05:53
Lượt xem: 11
Địa điểm y muốn đưa hắn đến là Dạ Nguyệt các, tòa kiến trúc cao nhất hoàng cung. Dạ Nguyệt các được xây dựng từ rất lâu, ở mỗi thời lại có một công dụng khác nhau, tới thời của Đường Hướng thì công dụng chủ yếu của nó là ngắm trăng.
Và từ đây nhìn xuống có thể thấy rõ toàn bộ hoàng cung. Vào những ngày không sương y còn có thể thấy ánh sáng phát ra từ khu chợ lớn nhất kinh thành.
“Nhìn xem, rất đẹp đúng không?” Đường Hướng để Giang Hàn đứng bên cạnh lan can bằng gỗ, giúp hắn dễ dàng hướng ánh mắt về phía xa.
Tiểu hồ ly dù có khoảng thời gian ở kinh thành lăn lộn nhưng chưa từng một lần ở vị trí cao như vậy nhìn xuống. Hóa ra, kinh thành hắn từng đi qua lại còn một dáng vẻ khác.
“Bây giờ vẫn là ban ngày, đợi đến tối khi mọi người treo đèn lồng lên, cảnh tượng sẽ càng đẹp hơn nhiều.” Đường Hướng một bên nắm tay hắn một bên đặt tay lên lan can nhỏ giọng nói.
“Chưa cần tối đã rất đẹp rồi.” Giang Hàn cảm thán.
“Ngươi đã đói chưa?”
Giang Hàn cẩn thận cảm nhận cồn cào trong bụng: “Có chút đói.”
Mặc dù cả buổi chiều hắn chỉ ở trong phòng nhưng động não suy nghĩ cũng tốn rất nhiều năng lượng. Hiện tại hắn cảm thấy đói là chuyện đương nhiên.
“Trẫm đưa ngươi đi ăn, đợi trời tối lại đưa ngươi lên đây!”
Giang Hàn không chút ngại ngùng lập tức đồng ý: “Được.”
Đồ ăn được chuẩn bị tốt, khi hai người cùng bước vào ngự thiện phòng thì đồ ăn đã được đặt ngay ngắn trên bàn. Tống Liêu dùng một cây trâm bạc chậm rãi đ.â.m vào từng bát.
Giang Hàn không hiểu ý nghĩa của hành động này, tò mò hỏi y: “Ông ta đang làm gì vậy?”
“Dùng trâm bạc để thử độc. Trước mỗi bữa ăn, những món ăn đều được dùng trâm bạc thử qua trước một lần.”
“Vậy hả?” Giang Hàn hiểu hiểu gật nhẹ đầu, đôi mắt xinh đẹp chuyên chú nhìn từng hành động của Tống Liêu, đem nó thu vào trong mắt.
“Ta có thể làm thử không?”
“Đương nhiên là có thể.” Đường Hướng không hề keo kiệt lập tức cho người đem đến một chiếc trâm bạc nữa.
Mập
Giang Hàn nhận lấy châm bạc chuẩn bị ấn xuống một món ăn thì đột nhiên bị Tống Liêu cản lại: “Giang mỹ nhân, người có thể thử mấy món ăn này trước ạ.”
Ông ta chỉ vào những món ăn chưa được ông ta thử qua. Giang Hàn không nghĩ nhiều, hào hứng bước qua vị trí được chỉ định. Đợi hắn thử xong món nào là Tống liêu lại dùng kim bạc trên tay thử lại một lần. Cứ như vậy lần lượt thử đến hết.
“Vui không?” Đường Hướng nhìn ý cười trên mặt mỹ nhân ngày càng đậm tâm tình cũng vui lên không ít.
Mỹ nhân đúng là có tác dụng giúp y thoải mái. Y vốn còn khó chịu vụ của tam vương gia với Kim đại nhân.
“Vui lắm.” Giang Hàn cong miệng cười, đôi mắt so với ánh trăng càng đẹp đẽ hơn, hại y suýt chút lạc đường bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/11.html.]
Thử xong độc, Giang Hàn đưa lại trâm bạc cho Tống Liêu. Tiếp sau đó Tống Liêu cùng đám cung nữ xung quanh một lần nữa bị Đường Hướng đuổi ra ngoài.
Chỗ trẫm cùng mỹ nhân ân ái gia tăng tình cảm, đám người không phận sự kia sao có thể ở bên cạnh xem miễn phí.
Giang Hàn vốn người nào cũng sợ chỉ không sợ Đường Hướng. Vừa rồi trong phòng có nhiều người, biểu hiện của hắn không mấy tự nhiên, bây giờ đỡ hơn rồi.
Nhân loại hóa ra cũng nhận thấy biểu hiện bất thường của hắn.
Giang Hàn cảm thấy hắn quả nhiên không tin lầm người. Nhân loại không những thú vị mà còn biết quan tâm đến người khác, ở bên cạnh y hắn chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
Bữa cơm của cả hai yên bình qua đi. Đường Hướng ăn xong còn định thực hiện lời hứa đưa mĩ nhân lên Dạ Nguyệt các thì trời đột nhiên đổ mưa.
Cơn mưa vừa to vừa nặng rơi trên mái nhà.
Thế này thì còn ngắm cảnh cái gì nữa?
Giang Hàn nghĩ đến việc phải ở trong phòng trú mưa toàn thân liền buồn chán. Có điều thú có lông như hắn trời sinh ghét nước, muốn hắn ra ngoài khi trời đang đổ mưa to là chuyện không thể nào.
Cuối cùng cả hai quyết định đi tới căn phòng cách đó không xa của Đường Hướng. Nơi đó vừa đặt tấu chương chưa giải quyết vừa có một vài cuốn sách.
Cả hai cùng nhau tới, Đường Hướng có thể làm việc, Giang Hàn cũng có thể đọc sách. Cả hai đều không bị nhàm chán quá mức.
Có điều, làm thế nào để di chuyển từ phòng ăn đến thư phòng cũng là cả một thử thách. Ngoài trời mưa rất to, muốn di chuyển mà cơ thể không bị ướt là điều rất khó khăn.
Trong cung dù có ô giấy nhưng ô giấy cũng chẳng thể che chắn toàn bộ cơ thể khỏi nước mưa. Di chuyển trong màn mưa, cơ thể vẫn có khả năng bị làm ướt.
Cơ thể hồ ly bị ướt chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu chút nào. Giang Hàn nhớ không nhầm trước đây khi vẫn còn là ấu thú hắn từng bị mắc mưa một lần, sau đó lên cơm sốt cao. Nếu không phải lúc đó còn đồng loại chăm sóc hắn cũng lành ít dữ nhiều.
Ấu thú không có sức lực lớn, mắc mưa liền bệnh. Đợi đến khi hắn trưởng thành vẫn giống khi còn là ấu thú, sợ mưa sợ nước. Hồ ly thiên tính sợ nước, có thêm trải nghiệm hồi bé, hắn lại càng sợ nước hơn.
Đến lúc tộc hồ ly chỉ còn lại một mình hắn, hắn có thể vượt qua nỗi sợ cô đơn nhưng vẫn chẳng thể nào ngăn bản thân ngừng sợ nước. Hắn vốn sợ nước, lại có thể vì một nhân loại mà chủ động tiến tới gần một cái hồ cá, còn đưa chân chạm xuống nước.
Giang Hàn nhìn nhân loại trước mặt, càng nhìn càng vui vẻ. Nhân loại chỉ vừa mới xuất hiện mà đã có thể thay đổi hắn nhiều như thế.
Đường Hướng sai người mang ô tới, trong lúc chờ đợi y không tiếc lời an ủi mỹ nhân trong lòng: “Đừng buồn, hôm nay không thể đưa nàng đi Dạ Nguyệt các xem cảnh đêm, ngày mai trẫm sẽ đưa nàng đi.”
Giang Hàn đương nhiên không phải vì vấn đề này mà trầm mặc, hắn lập tức lắc đầu: “Ta không hề có ý đó.”
“Một lát sẽ có người mang ô tới, chúng ta liền tới thư phòng của trẫm chơi nhé!”
Mẫu hậu đã dạy nữ tử thích nhất là được nhìn thấy dáng vẻ làm việc của nam tử. Bà còn nói nam tử khi làm việc thường tỏa ra một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Đường Hướng tự cảm thấy gương mặt mình so với mĩ nhân chẳng là gì, đương nhiên sẽ không có khả năng dùng sắc mê hoặc người ta. Bởi vậy, y quyết định sẽ dùng bộ dáng làm việc của mình để khiến người ta say đắm.