Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Truyện tình: Hồ Ly Cuối Cùng - 10

Cập nhật lúc: 2024-12-19 04:05:41
Lượt xem: 13

Kim đại nhân không phải đợi lâu nhưng khi Đường Hướng bước tới địa điểm hẹn gặp ông ta thì vẻ mặt ông ta chẳng còn chút kiên nhẫn nào. Tống Liêu đang quỳ dưới chân ông ta, rõ là đang bị ông ta làm khó.

 

Đường Hướng tiến tới lên giọng: “Kim ái khanh đích thân tới tìm trẫm là có việc gấp gì sao?”

 

Kim đại nhân nhìn thấy Đường Hướng chẳng còn tha thiết bắt nạt Tống Liêu. Ông ta nhấc chân, đạp Tống Liêu một cái.

 

“Tống thái giám có điểm hỗn láo, thần đang thay bệ hạ dạy dỗ, chắc bệ hạ không để ý.”

 

“Trẫm đương nhiên không để ý, được Kim ái khanh đích thân chỉ dạy là phúc phần của Tống thái giám. Có điều, người của trẫm, sau này vẫn nên để trẫm đích thân dạy bảo.”

 

“Bệ hạ nói có lý, là thần quá nóng tính.”

 

“Ngươi tới tìm trẫm có chuyện gì sao?” Đường Hướng ngồi xuống một cái ghế, bình tĩnh đối đáp.

 

Kim đại nhân và tam vương gia kia không hề khác nhau. Ông ta không để hoàng đế bệ hạ vào mắt, một hai câu đã trực tiếp đề cập đến Giang Hàn.

 

“Từ khi nào thông tin trong tẩm cung của trẫm lại truyền ra bên ngoài nhanh thế?” Đường Hướng tựa lưng vào ghế, nheo mày nguy hiểm lên tiếng.

 

Kim đại nhân nghe thấy lời này không tránh khỏi chột dạ. Ông ta không thể thừa nhận ông ta có cài người của mình bên cạnh hoàng thượng. Cái não già lập tức nảy số, dù sao thì để có thể ngồi lên chức vị ngày hôm nay ông ta không thêt là loại người đơn giản.

 

“Hồi sáng thần có tới tìm bệ hạ bàn bạc vài chuyện. Tình cờ khi đi ngang qua đình mát thấy ngài đang ở với một mỹ nhân.”

 

“Hóa ra là như vậy.”

 

Đường Hướng gật gù, không hề có ý lật tẩy ông ta. Mặc dù chuyện ông ta bịa có rất nhiều sơ hở.

 

Mà thôi, y vốn đã giả ngu mấy năm, đám người kia đánh giá sai chỉ số thông minh của y cũng không có gì đáng kinh ngạc. Y là người có tấm lòng bao dung, y đặc biệt bỏ qua cho bọn họ lần này.

 

“Hồi sáng Kim ái khanh muốn tìm trẫm để bàn vấn đề gì?”

 

“Thần…”

 

“Cứ từ từ, không cần gấp.” Đường Hướng kéo một nụ cười tiêu chuẩn, dịu dàng nhìn Kim đại nhân.

 

Kim đại nhân: “…”

 

Hôm nay ông ta cảm thấy hoàng đế biểu hiện rất kì lạ. Nhưng cụ thể kỳ lạ ở chỗ nào thì ông ta không nhận ra.

 

Chẳng lẽ do nữ tử vừa mới xuất hiện kia làm ra?

 

Không được, bọn họ đang lấy lý do tuyệt hậu tạo phản, nếu để y phong phi thành công bọn họ sẽ mất đi một lý do tạo phản.

 

Ánh mắt Kim đại nhân lóe lên tia hiểm ác nhưng được ông ta che giấu rất nhanh. Có điều lại chẳng thể qua nổi mắt Đường Hướng. Y âm thầm cười trong lòng, coi như chưa thấy gì, tiếp tục đối diện với ông ta.

 

Trẫm chỉ mới để ý đến một nữ tử mà đám già này đã loạn hết cả lên. Nhắm có tạo phản được không đây? Tố chất tâm lý yếu nha!

 

Đường Hướng càng nghĩ càng thất vọng. Đúng là y không thò một tay thúc đẩy thì đến khi y c.h.ế.t già cái đám người đó vẫn không chịu tạo phản mất.

 

Nhớ lúc y quyết đoán ngồi lên ngai vàng, đạp lên không biết bao nhiêu xương m.á.u của người thân.

 

Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời y là vì trả thù cho mẫu hậu mà leo lên cái ngai vị. Mẫu hậu dưới suối vàng chắc chắn chẳng mong y tự giam mình vào cái nơi lạnh lẽo này.

 

Y lại tự đ.â.m đầu vào cái nơi mà mẫu hậu y chán ghét cả đời. Trước khi lên ngôi trong mắt y chỉ có thù hận. Sau khi thù hận đã trả, y lại chẳng còn gì.

 

Sống một cuộc đời chẳng có lưu luyến, y sống làm gì?

 

“Hoàng thượng…”

 

“Hoàng thượng…” Tống Liêu lớn giọng gọi y mấy tiếng. Đường Hướng giật nảy mình trong đống ký ức lộn xộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-tinh-ho-ly-cuoi-cung/10.html.]

 

“Có chuyện gì?”

 

"Giang cô nương tìm ngài ạ.”

 

“Ừ, đưa nàng tới tẩm điện của trẫm trước.” Đường Hướng vươn tay xoa xoa thái dương.

Mập

 

Đầu có chút đau.

 

Giang Hàn đã hạ quyết tâm, hắn quyết định sẽ ở lại bên cạnh nhân loại, chơi đùa thêm một khoảng thời gian. Đợi đến khi hắn chơi chán hắn rời đi sau cũng không muộn.

 

Hắn tin khả năng của hắn, chắc chắn sẽ không bị đám nhân loại này làm khó.

 

Ừ… có lẽ là vậy!

 

Giang Hàn vừa quyết tâm vừa an ủi mình trong lòng chủ động đi tìm nhân loại. Hắn ở trong phòng cả một buổi chiều, hắn chán sắp c.h.ế.t rồi.

 

Hắn vừa thò mặt ra ngoài cửa phát hiện bên ngoài nhiều thêm hai tên thị vệ đang đứng. Hai người nhìn thấy hắn bước ra lập tức cung kính cúi chào.

 

“Ta muốn đi tìm hoàng thượng.” Giang Hàn gãi gãi đầu nói với hai người thị vệ.

 

Một trong hai lập tức nhận lệnh: “Thần lập tức đi thông báo cho hoàng thượng.”

 

Hoàng cung luôn là một nơi có nhiều quy củ. Giang Hàn phải học làm quen với nó, hắn ngoan ngoãn ở lại phòng chờ thị vệ đi báo tin.

 

Chỗ hắn cách chỗ y không xa có lẽ tin báo cũng nhanh được truyền tới.

 

Hắn nào ngờ y hiện tại đang tiếp Kim đại nhân không rảnh quan tâm một người như hắn! Kết quả nói đợi liền đợi hẳn một canh giờ.

 

Một canh giờ sau, Giang Hàn đợi đến chán nản, muốn tự mình đi tìm thú vui. Tìm không được thì tới đình mát nghịch cá, dù sao hắn cũng khá thích nghịch cá!

 

Ai ngờ hắn vừa ra đến cửa lại gặp Tống Liêu mang theo một nhóm người chạy về bên này. Ông ta nhìn thấy hắn hai mắt liền sáng lên.

 

“Giang mỹ nhân, nghe nói người muốn tìm hoàng thượng hả?”

 

“Ừ, y đang bận sao?”

 

“Hoàng thượng vừa gặp một vị đại nhân, vừa mới xong việc. Ngài bảo thần qua báo người chờ ngài ấy một chút.”

 

“Được thôi!” Giang Hàn ngoan ngoãn ngồi lại vị trí cũ.

 

Dù sao thì hắn cũng chờ y hơn một canh giờ hiện tại chờ thêm một chút cũng chẳng sao. Chờ thì chờ thôi, dù sao hắn cũng là một con người nhàn rỗi.

 

Lúc hắn đang ngồi trên bàn trà thì Đường Hướng mặc y phục thoải mái chạy tới. Rõ ràng y đã dành thời gian thay bộ y phục khác.

 

Đường Hướng ôn nhu nở nụ cười: “Giang Hàn.”

 

“Ừ.”

 

“Nghe nói ngươi muốn tìm trẫm?”

 

“Ta nhàm chán, muốn đi chơi.”

 

“Trùng hợp thật, trẫm cũng đang muốn đi dạo cho khuây khỏa, trẫm đưa ngươi đi.”

 

Giang Hàn đương nhiên cũng có ý này, lập tức đồng ý: “Được.”

 

“Đi thôi đi thôi, trẫm có nơi này muốn cho ngươi xem.” Đường Hướng kéo tay hắn, vừa ôn nhu vừa dịu dàng đỡ hắn đứng dậy.

 

Tống Liêu cạnh thấy y chủ động, trái tim già nua không ngừng hạnh phúc. Ông ta vui sướng đến mức suýt chút nữa đã nhảy chân sáo.

Loading...