Truyền Thuyết Bên Hồ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-13 17:59:38
Lượt xem: 518
Truyền thuyết Bên Hồ
Chương 8
Nói ông Tam phải lòng Lạc Thủy cũng chưa chắc đã đúng. Ban đầu có lẽ chỉ một mình Lạc Thủy phải lòng ông ta, bởi vì mục đích tiếp cận ban đầu của ông ta chắc hẳn là vì muốn g.i.ế.c cô. Bởi vì so với những người cá khác thì viên ngọc trong người của Lạc Thủy quý giá hơn rất nhiều.
Bởi vì cô chính là công chúa của tộc người cá nên ông Tam cho rằng viên ngọc trong người cô tốt gấp bội ngọc của những người cá bình thường khác.
Sau khi tộc người cá biết chuyện, bọn họ đã ra sức ngăn cản Lạc Thủy, bởi vì ông Tam chính là hậu duệ của tộc pháp sư g.i.ế.c người cá. Bọn họ chỉ sợ một khi dính líu đến ông ta thì hậu quả sẽ khó lường. Nhưng Lạc Thủy lúc này đã bị tình yêu che mờ đôi mắt, cô lại có thể bất chấp tất cả, bỏ qua lời can ngăn của tộc nhân mà muốn lên bờ trở thành con người bình thường.
Cá lớn đã cắn câu, lúc này ông Tam liên tục tiêm nhiễm những lời ngon tiếng ngọt vào tai Lạc Thủy. Ông ta nói rằng tộc pháp sư của ông có một cuốn sách cổ có thể dùng giọng nói để đổi lấy đôi chân cho người cá.
Có điều cái này thì ông Tam không hề nói dối, gia tộc ông ta thực sự có cuốn sách cổ ấy. Nhưng từ xưa đến nay, nếu đã là sách cổ thì đều là sách cấm. Chỉ là ông Tam chỉ nói với Lạc Thủy những điều tốt, còn tác dụng phụ thì ông ta không hề nói đến.
Mãi cho đến đời sau, người đời vẫn không thể biết được sự thật. Họ thật sự cho rằng ông Tam và công chúa người cá Lạc Thủy đến với nhau hoàn toàn là vì tình yêu. Rất nhiều năm bọn họ còn thương cảm cho mối tình đầy trắc trở của bọn họ. Thế nhưng cuối cùng cả người đời và công chúa Lạc Thủy đều bị ông Tam lừa một cách ngoạn mục. Bởi vì mục đích thật sự của ông ta chỉ là muốn g.i.ế.c Lạc Thủy để lấy viên ngọc quý giá trong người của cô.
Sau khi vứt bỏ tộc nhân, hoặc là vì không muốn liên lụy đến họ. Lạc Thủy đã trải qua rất nhiều đau đớn khi cấm chú trong sách cổ hạ xuống người cô. Cuối cùng cô đã thành công dùng giọng nói của mình để đổi lấy đôi chân và lên bờ đi như con người.
Nếu không phải vì mưu hèn kế bẩn của ông Tam, thì chắc chắn đây có thể được gọi là một mối tình tuyệt đẹp. Một bên ông Tam vì Lạc Thủy mà thề rằng sẽ không g.i.ế.c bất cứ một người cá nào nữa. Một bên Lạc Thủy từ bỏ đuôi cá để chịu bao nhiêu đau khổ của cấm chú chỉ để đổi lấy đôi chân lên bờ sống với ông Tam.
Tộc người cá phản ứng rất dữ, có thể nói là bọn họ tẩy chay luôn cô công chúa của mình. Dân làng thì không ra mặt như thế nhưng bọn họ cũng âm thầm né tránh. Mặc dù ngữơng mộ là ngữơng mộ nhưng bọn họ không có ai muốn dây vào mớ hỗn độn này. Con người kính trọng tộc người cá, nhưng họ cho rằng từ xưa đến nay người ta thật không thể nào dùng họp được.
Lạc Thủy dù sao đi nữa cuối cùng cô vẫn là người cá, không thể đi khỏi quá xa mặt nước nên đã dựng một ngôi nhà bên hồ để sinh sống cùng ông Tam. Hai người bọn họ chung sống với nhau rất hòa hợp và hạnh phúc, ông Tam đã lên kế hoạch sẵn, dự định một ngày nào đó sẽ âm thầm g.i.ế.c Lạc Thủy trong đêm.
Giết người cá vốn dĩ là một chuyện hết sức đơn giản đối với ông Tam, thế nhưng lâu dần ông ta phát hiện mình không thể xuống tay được. Ban đầu còn tưởng rằng ông không dám xuống tay, nhưng sau đó ông ta mới phát hiện mình không nỡ xuống tay và tự mình chấp nhận sự thật rằng bản thân đã có tình cảm với cô.
Chuyện không chỉ đã rối ren, thế nhưng một buổi sáng đẹp trời ngày nọ là thấy phát hiện mình có thai. Đây dường như là chuyện không thể xảy ra nhưng lại xảy ra. Ông Tam mất ngủ nhiều ngày sau đó nhưng cuối cùng vẫn quyết định tạm tha cho mẹ còn bọn họ.
Ba năm mang thai, cả tộc người cá và dân làng đều rất sợ hãi. Nhưng bọn họ càng sợ ông Tam hơn nên đành ngồi yên chẳng dám làm gì. Tất cả bọn họ đều sợ cái thứ mà Lạc Thủy đang mang trong bụng là một con quái vật khủng khiếp. Mặc dù dân làng không biết nhưng tộc người cá đã lén cho bọn họ biết, tộc người cá cũng có một quyển sách cổ đã ghi chép lại. Từ thời xa xưa cũng từng có một chuyện như thế xảy ra, khi đứa bé lai tạp ấy được sinh nó chính là một con quái vật. Với sức mạnh kinh khủng khiếp và không có nhân tính, nó đã tàn sát rất nhiều con người và tộc người cá. Nhưng họ cũng nhớ ơn ông Tam và tổ tiên xa của ông ta. Mặc dù đó là một câu chuyện từ vùng khác nhưng cuối cùng người có thể g.i.ế.c được con quái vật ấy là chính là người của tộc g.i.ế.c người cá, trước khi bọn họ chuyển đến đây.
Mặc dù sợ hãi là thế nhưng tộc người cá vẫn chuẩn bị để đối phó với cái thứ được sinh ra. Nhưng khi đứa bé lọt lòng mẹ vào đêm trăng tròn thì cả tộc người cá rằng dân làng đều ngạc nhiên. Bởi vì đứa trẻ trông không khác gì một đứa bé bình thường. Không một vảy hay đuôi, trên cơ thể đứa bé chỉ có một điều khác, đó chính là trong bụng đứa bé có mang một viên ngọc. Lúc nhìn thấy viên ngọc ấy, ông Tam mừng như sắp phát điên. Ông ta biết rằng công chúa Lạc Thủy không cần phải hy sinh nữa, bây giờ ông đã chuyển mục tiêu sang để g.i.ế.c đứa bé chính là con gái kia của ông.
Không một ai có thể hiểu được, ông Tam thật sự lòng dạ còn hơn cả cầm thú. Chẳng thể nào một con người bình thường lại có thể nung nấu ý định g.i.ế.c ngay cả con gái của mình. Ông già thật sự rất giỏi giả vờ, giả vờ chân thật đến nỗi còn tưởng rằng ông ta yêu thương con gái thật sự.
Lạc Thủy ngây thơ cho rằng rồi sẽ có một ngày nào đó giữa ông Tam và tộc người cá có thể chung sống hòa thuận với nhau, vì vậy cô mới đặt tên cho đứa bé là Hòa Như. Nhưng để mà nói thì Lạc Thủy ngây thơ một, ông tan ngây thơ mười. Hòa Như càng lớn, ông ta mới biết bản thân khó có thể g.i.ế.c được cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-thuyet-ben-ho/chuong-8.html.]
Ông Tam chưa từng yêu thương Hòa Như dù chỉ một chút. Sau khi biết không thể trực tiếp g.i.ế.c được cô thì ông đã bắt đầu tìm đủ mọi cách có thể. Dựa vào việc Lạc Thủy không thể đi xa hồ nước, ông Tam đã dụ Hòa Như lên núi. Nói là đưa cô lên núi để hái cỏ thuốc nhưng thực chất ông đã bố trí bẫy heo chỉ chờ Hòa Như lọt vào.
Thế nhưng Hòa Như vô cùng thông minh, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được nguy hiểm. Cho nên dù ông Tam có đổi rất nhiều loại thì cũng chưa từng một lần bạn được Hòa Như.
Càng lớn, Hòa Như càng xinh đẹp và lương thiện. Điều đó chẳng những khiến cho dân làng không có ác cảm với cô mà còn khiến tộc người cá nới lỏng cảnh giác. Cô giao tiếp với tộc người cá rất tốt và họ cũng cảm thấy cô không hề có một chút nguy hiểm nào. Không lâu sao đó, Hòa Như gặp chàng thanh niên Vạn Phúc từ phương xa đến, hai người bọn họ nhanh chóng đã có tình cảm với nhau.
Nhưng điều ông Tam không ngờ tới đó chính là khi và Vạn Phúc vừa gặp thì đã biết ông ta có mưu đồ g.i.ế.c hại Hòa Như. Vốn dĩ ông Tam còn định đem việc trường sinh bất tử ra để trao đổi với Vạn Phúc và tìm cách g.i.ế.c hại Hòa Như, nhưng nếu đã như vậy ông ta chỉ đành tiêu diệt Vạn Phúc trước.
Nói ông Tam ngu cũng chẳng ngu hẳn mà khôn cũng chẳng khôn hẳn. Không hiểu sao ông ta lại có thể nghĩ ra cách là đem Vạn Phúc dìm xuống hồ Tuyền Tranh. Có điều ông ta muốn g.i.ế.c anh rồi sau đó đổ thừa cho tộc người cá.
Trong đêm tối, ông ta nghĩ đã có thể diệt Vạn Phúc một cách hoàn hảo mà không ai phát hiện. Nhưng ông Tam không thể ngờ rằng ở lúc này mỗi tối Hòa Như sẽ hẹn gặp Vạn Phúc ở bên bờ hồ. Vừa lúc ông Tam đang dìm Vạn Phúc xuống hồ lại bị Hoài Như nhìn thấy.
“Cha, cha đang làm gì vậy?”
Hòa Như hốt hoảng chạy ra, vừa ra sức kéo ông Tam vừa hét lớn. Nhưng ông Tam lúc này vẫn trơ trẻn nói: “Chính là nó, là nó đã cố g.i.ế.c cha.”
Có thể nói Hòa Như chính là một đứa trẻ rất hiếu thảo. Cô đối với cha mình thật sự rất tôn trọng và nghe lời. Vì vậy lúc này khi nghe ông Tam nói như thế cô bắt đầu dừng tay và quay sang nhìn Vạn Phúc. Vạn Phúc đang nghiền ngập trong nước, anh cố lắc đầu phủ nhận nhưng dường như chẳng ăn thua gì.
“Vạn Phúc, anh lại dám g.i.ế.c cha tôi sao?”
Hòa Như không nói thêm câu nào nữa cũng chẳng cho cơ hội Vạn Phúc giải thích mà lao tới muốn chính tay dìm anh xuống nước.
“Dừng lại, Hòa Như con đang làm gì thế?”
Ông Tam có vẻ hơi thất vọng khi nhìn thấy sự xuất hiện của Lạc Thủy. Thấy mẹ, Hòa Như nhanh miệng nói: “Anh ta đang cố g.i.ế.c cha của con.”
“Anh Tam, anh dừng lại đi, nếu như anh không muốn tội nghiệp đầy mình đến c.h.ế.t cũng chẳng thể đầu thai.”
Nghe thấy Lạc Thủy nói như thế, ông ta liền nói: “Vợ à, em đang nói cái gì vậy?”
“Tôi nói gì chắc hẳn anh phải biết rõ. Dù những chuyện ác anh làm có giấu được người đời cũng không thể giấu được đất trời đâu.”
“Em không được ăn nói bậy.”
“Ông ta nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại. Lúc này dường như ông ta đã nghĩ tới Lạc Thủy biết điều gì đó nên đã gặng hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
“Tôi nói gì ư tôi nói tôi đã vào căn hầm bí mật khi của anh rồi.”