Truyện ngắn lúc nửa đêm - 4. Đừng kể chuyện kinh dị lúc nửa đêm 3 (kinh dị)
Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:43:17
Lượt xem: 10
Cả đám gần 10 đứa chơi đánh bài với nhau đến tận gần 12h khuya, đột nhiên thằng Thành tỏ ra vẻ bí ẩn kể chuyện cho chúng tôi nghe, nhìn vẻ mặt nó lúc đó cũng thừa biết nó sắp kể gì. Thế là chúng tôi xúm lại để nghe chuyện ma đêm khuya do thằng Thành kể.
Thư nó cũng hơi sợ sợ nhưng vì ở đây cũng đông người nên nó cũng can đảm ngồi lại,
Thằng Thành kéo cả bọn lại gần rồi tỏ ra kỳ bí bắt đầu kể chuyện: "Ta nghe ông chú ta hồi xưa lái xe kể hồi xưa trên đèo Hải Vân không được như bây giờ đâu, ngày xưa đèn đường còn chưa nhiều, đa số đi đèo sau 5h chiều đều phải bật đèn pha lên để đi nhưng mà tối như rứa, dễ gì mà không xảy ra tai nạn."
Cả bọn nghe vậy cũng hùa theo thằng Thành nghe nó kể tiếp.
"Đêm hôm đó là rằm tháng 7, chú ta như thường lệ là ổng sẽ đi chở dầu, xăng về cho mấy cây xăng. Đợt đó ổng có chuyến đi Huế, trước khi đi, bà nội ta có dặn ổng có thấy ai không rõ mặt mũi hay mang đồ trắng thì đi thẳng, tuyệt đối không được cho lên xe. Ổng dạ dạ vâng vâng rồi lên đường, nhưng dân đi xe mà, tin thì tin nhưng đâu phải ai cũng sợ."
Thành ngưng một lát rồi kể tiếp: "Ổng đi lên đến đoạn cây thông cô đơn thì tự nhiên thấy bên đường có bà nào đó mang đồ bà ba nâu, mái tóc búi thấp nhưng bù xù lắm. Bả đứng đó ngoắc ngoắc chú ta như xin đi nhờ xe, chú ta thấy có mình bả giữa đèo, thấy cũng tội nên dừng lại mở cửa xe cho bả." Vừa nói nó vừa đưa tay ngoắc ngoắc vẫy xe mô tả lại.
Bọn con gái thấy vậy thì nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau xích lại gần nhau hơn, "là ma hả mi?" Con Trinh lên tiếng hỏi.
Thằng Thành quay lại nói: "Chứ gì nữa, mi có thấy tầm ni có ai mang đồ bà ba nữa không? Lại còn đứng giữa đèo bình tĩnh vẫy xe. Không phải ma thì cũng là cướp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-ngan-luc-nua-dem/4-dung-ke-chuyen-kinh-di-luc-nua-dem-3-kinh-di.html.]
Nói rồi nó lại kể tiếp lúc chú nó ở trên xe cũng hỏi thăm bà đó ở đâu rồi ổng cho quá giang một đoạn mà bả chỉ kêu chồng bả bị hư xe, đang sửa ở phía trước. Ông chú nghe vậy thì cũng biết thì ra bà ấy có chồng rồi nên ổng chỉ kêu: "Rứa khi mô gần tới chị nói tui nghe, chớ trên đèo ri mà dừng ngang thì nguy hiểm lắm."
Bà kia không trả lời ông mà nhìn thẳng phía trước, lạ một cái là từ lúc cho bà ấy lên xe đến giờ, ông vẫn chưa nhìn thấy mặt bà nhưng mà đi đèo đêm thì phải tập trung cao độ nên ổng cũng không để ý mấy.
Nhưng đến đoạn khúc cua khủy tay mà vẫn chưa thấy bà kia kêu dừng bởi vì hết đoạn này, tới Hải Vân quan, qua đó thì được coi là qua địa phận Huế rồi, ổng mới thấy lạ quay sang hỏi thì thấy ghế lái bên cạnh không có ai cả.
Nói đến đây, thẳng Thành bỗng ngưng lại, nó nhìn xung quanh rồi mặt nó trầm dần: "Ổng đang ngạc nhiên, quay lại nhìn đường..." Đột nhiên nó đổi giọng hô lên: "Thì thấy một gương mặt trắng bóc chảy đầy m.á.u của bà đó nhìn chằm chằm ổng, đôi mắt bả đầy m.á.u trừng trừng nhìn ổng."
Bọn con gái sợ quá hét lên thì bọn con trai liền bịt miệng nó lại, thằng Thành lại trở về giọng bình thường nói tiếp: "Ổng đánh tay lái xe đ.â.m thẳng vô cái cây bên cạnh rồi ngất đi. Trộm vía răn mà có công an hay đi tuần, thấy tai nạn nên gọi cấp cứu nên chừ ổng mới giữ lại được mạng. Từ đó là ổng bỏ luôn nghề xe, còn bị tâm lý. Bà nội ta dẫn ổng lên chùa thì sư thầy kêu con kia nó muốn có người thế mạng cho nó, bình thường trên xe ổng hay để bùa bình an nhưng mà do ổng mời hắn lên nên bùa cũng hết tác dụng."
Khi chúng tôi đang chăm chú nghe nốt phần kết của câu chuyện thì cánh cửa sau lưng đột nhiên mở toang ra, một cơn gió lạnh thổi vào, bọn tôi đứa thì hét đứa thì nhảy lên giường. Thằng Thành đi ra nhìn thì xung quanh chỉ là một màn đem tĩnh mịch, đêm hôm đó chúng tôi chẳng ai dám về phòng mình mà tá túc luôn ở phòng này.
Epiphyllum