[Truyện hài] Ma ám - 7 (END)
Cập nhật lúc: 2024-07-14 03:59:44
Lượt xem: 1,098
Sau này tôi mới biết được, anh nói chúng tôi cùng nhau về nhà không phải về nhà anh, mà là đi gặp ba mẹ anh.
Đến cửa, tôi do dự một chút: "Việc này không tốt lắm đâu, dù sao Thẩm Đường mới là con dâu trong lòng bọn họ, em... có thể hay không?".
Nhưng vẻ mặt của anh lại cực kỳ nghiêm túc: “Anh đã đợi ngày này đã năm năm, hơn nữa chuyện của Thẩm Đường ba mẹ anh đã biết, yên tâm đi, con dâu xấu xí cũng phải gặp ba mẹ chồng.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi lập tức hiểu ra: "Được rồi, Lệ Mặc Tầm, anh gạt em, em tới đây tay không, không chuẩn bị trước, như vậy không phải là thất lễ sao?"
Anh nắm lấy tay tôi, thật chặt: "Yên tâm, ba mẹ anh không phải người cổ hủ, phải có lòng tin với bản thân!"
Chắc chắn rồi, ba mẹ anh rất dễ gần và chúng tôi nói rất nhiều chuyện trên bàn ăn tối.
Mẹ anh còn rất trẻ và thời thượng, nói chuyện cũng hợp với tôi.
Ăn xong, bà kéo tôi sang một bên, lấy ra một chiếc hộp đựng trang sức tinh xảo mở ra.
Bà nói đây là một cái vòng tay gia truyền, chỉ truyền cho con dâu nhà họ Lệ.
Tôi từ chối: "Dì à, cái này thật sự quá quý giá, con không dám nhận.”
Bà giả vờ tức giận: “Sao con lại không nhận? Như vậy nghĩa là không muốn làm con dâu của chúng ta phải không?”
Tôi nhìn Lệ Mặc Tầm, anh gật đầu với tôi nên tôi đành phải nhận.
Trên đường về, Lệ Mặc Tầm một tay cầm vô lăng, tay kia cầm tay tôi.
Tôi vỗ nhẹ vào tay anh ta và nói: “Anh lái xe đàng hoàng được không?”
"Không. Từ giờ trở đi, anh sẽ không bao giờ buông tay em."
12
Trở lại biệt thự, vừa mới vào cửa, bụng tôi liền phát ra tiếng ùng ục.
Tôi xấu hổ nhìn Lệ Mặc Tầm, lúc ăn cơm tối có chút dè dặt, không dám hết mình, còn chưa tới mười giờ đã đói bụng.
“Em đói à?” Anh nhìn bụng tôi, định đưa tay chạm vào.
“Vâng.” Tôi gật đầu.
"Em muốn ăn gì? Anh mua."
Tôi nói tôi muốn ăn thịt nướng.
Nhưng anh vẫn đứng đó.
“Em muốn ăn thịt nướng!”
Tôi cho rằng lần đầu tiên anh không nghe thấy, kết quả anh vẫn đứng đó, đây là không muốn cho tôi ăn thịt nướng? Hay là không muốn đi mua?
Tôi có chút tức giận nói: "Không mua thì thôi."
Nhưng anh tóm lấy tôi và nói: "Sao có thể lái xe mà không đổ xăng? Anh hết xăng rồi."
Tôi không hiểu cho đến khi nhìn thấy ngón tay của anh ở đâu, tôi che miệng cười trộm, sau đó tôi hôn nhẹ vào môi anh trong lúc anh không chú ý rồi bỏ chạy.
Anh dường như còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy ở cửa nói to một câu: "Chờ anh trở về sẽ báo thù.”
Tôi cười đầy hạnh phúc.
Thực ra sau đó tôi cũng không ăn thịt nướng vì quá buồn ngủ và ngủ quên trước khi anh trở về.
Nhưng sáng hôm sau, tôi vẫn không thể thoát khỏi sự trừng phạt của anh.
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy anh đã rất háo hức muốn thử.
Còn chưa kịp phản ứng thì anh đã tiến tới và nói: "Hãy nói cho anh biết, em định giải quyết chuyện tối qua như thế nào?"
Khi thấy đồng hồ đã điểm bảy giờ, tôi nhanh chóng chuẩn bị đứng dậy: "Em có thể làm gì để khắc phục chuyện này? Hôm nay anh không đi làm à? Em còn phải đi làm!"
"Chỉ cần khắc phục tốt, hôm nay anh cho em nghỉ một ngày."
Nói xong, đầu anh đã cắm vào cổ tôi.
"Ngứa quá! Lệ Mặc Tầm!" Tôi đẩy không nổi.
Thôi thôi, thay vì đấu tranh thì gia nhập chiến đấu cho rồi.
Một nơi có kích thước hai mét x hai mét rưỡi lúc này có vẻ nhỏ bé.
Đây cũng là ngày khó quên nhất trong cuộc đời hai mươi sáu năm của tôi, ngày hôm đó hầu như không ai trong chúng tôi xuống giường được.
Tôi nằm phịch xuống người anh: “Tháng này em không đi làm đâu”.
Anh đưa tay vuốt tóc tôi, vẻ mặt trìu mến nói: "Được, anh sẽ nghe lời em. Từ nay mọi việc trong nhà đều nghe lời em."
Thật ra, trong khoảng thời gian tôi mất trí nhớ, anh đã cố tình quấy nhiễu tôi, tôi vẫn có chút tâm lý trả thù.
Sau một thời gian, mỗi ngày công ty đều phải mở một cuộc họp thường kỳ.
Tôi xin phép không tham dự vì cảm thấy đau bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-hai-ma-am/7-end.html.]
Kết quả là cuộc họp kéo dài nửa giờ đã kết thúc chỉ sau chưa đầy mười phút.
Nhưng khi nhìn thấy nửa khuôn mặt của người nào đó đang nhịn cười, nửa còn lại thì đen thui, tôi biết thủ thuật đã thành công.
Lệ Mặc Tầm là người cuối cùng bước ra, anh đi thẳng đến trước mặt tôi, bế tôi vào văn phòng.
Anh chống tay lên hông, giọng nghiêm nghị nói: “Em lại đổi video hội nghị sao? Lần này lại còn không tham dự, nếu muốn trực tiếp xem trò đùa tại sao không xem tại chỗ!"
“Xem ngay ở đây, em sợ không kiềm chế được.” Nói xong, nghĩ đến cảnh tượng đó, tôi không khỏi bật cười.
Nhìn thấy tôi cười như vậy, anh cũng không nhịn được cười.
Tôi biết rằng Lệ Mặc Tầm đã nhận nuôi rất nhiều con mèo hoang và thỉnh thoảng cho chúng ăn.
Ban đầu tôi muốn ghi lại từng khoảnh khắc của chúng tôi, nhưng lại nhận được một điều bất ngờ.
Anh thậm chí còn đặt tên cho những con mèo hoang đó.
“Giám đốc Lý, tới ăn cơm!”
“Chủ tịch Chu, lại tới chậm, đồ ăn đều bị cướp sạch!”
“Bác sĩ Thẩm, anh nhìn bụng anh xem, ăn chậm một chút, ăn nhanh không dễ tiêu hóa.”
“Giám đốc Trương, Giám đốc Điền đừng đánh nhau, đừng cãi nhau nữa. Suốt ngày tranh giành phụ nữ đánh nhau có thú vị không?"
…
Hahaha, hay ho như vậy đương nhiên không thể hưởng thụ một mình, tôi quyết định đưa video này vào slide này "Báo thù".
Không ngờ tôi lại mất việc vì chuyện này.
Lệ Mặc Tầm nói sẽ không cho tôi đến công ty làm việc nữa, thật sự rất nhỏ mọn.
Tất nhiên không phải tất cả chỉ vì điều này, nguyên nhân chính là tôi có con nhỏ.
"Lệ Mặc Tầm, em đói!"
“Bà xã, nhịn thêm chút nữa, sẽ ổn thôi.”
“Lệ Mặc Tầm, em mỏi lưng!”
"Kỹ thuật viên số 1 đang phục vụ ngài! Lực như thế này đã được chưa?"
Tôi gật đầu và trả lời bằng giọng thuyết phục: "Mặc dù còn hơi yếu nhưng vẫn còn có thể tiến bộ."
Ở nhà làm bà chủ quả thật cũng không tệ!
Ngoại truyện - Lệ Mặc Tầm
Sau khi Khương Yên xảy ra tai nạn ô tô, tôi lập tức cho người điều tra mạng lưới quan hệ của người gây tai nạn thì phát hiện hắn nghiện cờ bạc, thiếu nợ trăm vạn. Nhưng sau khi xảy ra chuyện, những món nợ này đều được trả hết.
Tôi bảo người ta tiếp tục điều tra, mới biết đằng sau có liên quan đến Thẩm Đường và Thẩm Phi.
Nhưng Khương Yên bị hôn mê bất tỉnh, mặt bị thương nghiêm trọng.
Tôi tìm người bí mật điều trị cho cô ấy, phẫu thuật thẩm mỹ cho cô ấy.
Cuối cùng nửa năm sau, cô ấy tỉnh lại, nhưng cũng mất trí nhớ.
Để bảo vệ cô ấy khỏi bị nghi ngờ, tôi để cô ấy làm trợ lý.
Tôi cần phải giám sát nhất cử nhất động của cô ấy 24 giờ mỗi ngày, cho nên tôi sẽ giao cho cô ấy rất nhiều việc.
Tôi muốn cô ấy luôn ở trước mặt mình.
Về chuyện tại sao không đổi tên, đại khái là trong lòng tôi không chứa nổi một cái tên khác nữa.
(--END--)
-------
Phá sản tiến vào giới giải trí, đối thủ một mất một còn vì muốn làm cho tôi nhục nhã nói là muốn bao nuôi tôi.
Tôi mặt không đổi sắc đưa cho hắn một tấm thẻ số “9”, bình tĩnh nói:
“Tháng này so với các kim chủ khác theo đuổi tôi, cậu xếp thứ 9, đánh bại khoảng 75% đối thủ cạnh tranh, về trước chờ tin tức đi, có kết quả tôi sẽ cho cậu biết.”
1
Trong một bộ phim bởi vì xinh đẹp mà nổi tiếng, tôi nhận được lời mời ăn tối của Tạ Tư Hành.
Người đại diện của tôi mang thần sắc phức tạp cầm thiếp mời đi tới, tựa như tú bà cổ đại trong thanh lâu lần đầu tiên cho hoa khôi lên đài, vừa luyến tiếc lại vừa mong chờ hoa khôi được bán giá tốt.
Anh ta phức tạp nói với tôi: “Lâm Kỳ Hạ, ngày tốt của cô tới rồi, Tạ Tư Hành coi trọng cô rồi!”
Tạ Tư Hành là con trai duy nhất của nhà họ Tạ, là đối thủ không đội trời chung của tôi từ nhỏ đến lớn.
Hai năm trước hắn bắt đầu nắm quyền điều hành nhà họ Tạ, vừa tiếp quản công ty hắn đã có biệt hiệu “Diêm Vương sống, Kim Bồ Tát”.
Diêm Vương sống tức là nói hắn từng theo dõi sát sao thị trường chứng khoán phức tạp, nhìn một vạch màu sắc rực rỡ nhấp nhô không vừa mắt, lạnh lùng vô tình nói với đối thủ trong Đoàn tài chính do Học viện Thương mại nổi tiếng đào tạo phía dưới: “Bán khống nó cho tôi.”
Chỉ một câu nói đã bốc hơi hơn mười triệu đô la.
Kim Bồ Tát tức là nói hắn bắt đầu từ một năm trước đã các cùng nữ minh tinh trong giới giải trí nói chuyện yêu đương.
Tạ Tư Hành có tiền, có quyền, ngoại hình đẹp trai, lại chưa kết hôn, nghe nói vung tay cũng rất hào phóng, mỗi một nữ minh tinh từng yêu đương với hắn hiện tại đều đã nổi tiếng.
Đương nhiên, hắn cũng rất kén chọn và cũng hay thay đổi.
Trong giới có một câu nói, chính là thời hạn bảo hành của người phụ nữ bên cạnh Tạ Tư Hành còn không bằng trái cây hắn để trong tủ lạnh.
À.
Người khác không biết, nhưng tôi là người hiểu rõ Tạ Tư Hành nhất.
Chúng tôi cũng xem như thanh mai trúc mã*, trước khi nhà tôi phá sản, nhà hắn ở sát vách nhà tôi.
Bởi vì đặc điểm độc đáo của căn hộ, tôi kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy phòng của hắn.
Đương nhiên, không giống như những cặp đôi thanh mai trúc mã khác, Tạ Tư Hành từ nhỏ đã rất ghét tôi.
Lần đầu tiên là vụ nộp học phí năm lớp một, dì Tạ cười híp mắt hỏi tôi học phí bao nhiêu, tôi thành thật nói, đêm đó bỗng nhiên nghe thấy giọng Tạ Tư Hành la hét đến kinh thiên động địa cầu xin tha thứ từ nhà họ Tạ truyền đến: “Mẹ, con không dám nữa.”
Hắn đã nói dối tăng gấp 10 lần.
Đọc full KIM CHỦ XẾP HẠNG 9 tại Monkeyd