[Truyện hài] Ma ám - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-14 03:55:55
Lượt xem: 1,101
Vừa nói chuyện, anh ta vừa mặc vest vào, vẻ mặt vô cảm, vẫn là ông chủ lãnh đạm.
Nếu Thẩm Đường đi rồi, vậy sai lầm của tôi ngày hôm qua không phải uổng phí sao.
Sau khi tôi c..hết đi, Lệ Mặc Tầm không thuê trợ lý nữa.
Nhìn Lệ Mặc Tầm in những tài liệu họp đó, tôi hơi buồn, tôi đã chuẩn bị trước cho anh ta.
Ly cà phê trống nhưng không rót, bàn đầy bụi nhưng không ai lau.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ? Bây giờ tôi không cần phải làm gì cả, việc duy nhất là nhìn chằm chằm anh ta giúp tôi báo thù.
Trong phòng họp, Lệ Mặc Tầm chưa bao giờ cảm thấy áp lực như vậy, đập bàn nói: "Nếu công ty nhận được đơn hàng này, tiền thưởng cuối năm của mọi người sẽ tăng gấp đôi."
Mọi người nghe xong đều vui mừng, ngay cả tôi cũng cảm động, nhưng rồi tôi nghĩ lại, số tiền này đối với tôi chẳng có ích gì.
Lệ Mặc Tầm, anh thực sự biết cách vẽ một chiếc bánh lớn, mọi người đều sẽ tập trung vào tiền bạc, họ sẽ giành được đơn hàng này bất kể thế nào.
Tôi lẩm bẩm: “Các người cứ ghe anh ta đi, đến lúc nhận tiền thưởng sẽ nói khác. Tôi biết anh ta quá rõ, chỉ có hận không thể ép c..hết nhân viên thôi. Lúc tôi còn sống cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ này, c..hết rồi mới thấy anh ta làm việc thiện.”
Lệ Mặc Tầm cũng nghe được lời tôi nói, anh ta biết tôi cố ý nói cho anh ta nghe.
"Đừng cho rằng tôi đang vẽ bánh, cuộc họp kết thúc sẽ có thông cáo chính thức, cho nên mọi người hãy nghĩ cách giành lấy đơn hàng này đi!”
Ồ, lần này Lệ Mặc Tầm quả thật là bỏ vốn gốc, tôi bay qua nhìn thoáng qua tư liệu trên bàn anh ta.
Trách không được anh ta lại vội vã như vậy? Thì ra là công ty Hoa Lợi cũng đang cạnh tranh đơn hàng này.
Tôi tìm kiếm trên máy tính của Lệ Mặc Tầm và phát hiện ra rằng người đứng tên pháp lý của công ty Hoa Lợi là Lưu Minh, nhưng cổ đông kiểm soát thực sự lại là Thẩm Phi.
Lệ Mặc Tầm nhìn thấy giao diện tìm kiếm của tôi, lại cười nhạo tôi: "Thông minh rồi, thậm chí còn biết cả cổ đông kiểm soát công ty!”
“Thẩm Phi không phải là em trai của Thẩm Đường sao?”
"Phải."
Nhìn vẻ mặt không mấy ngạc nhiên của anh ta thì có lẽ anh ta đã biết rồi.
Vì vậy, nhà họ Thẩm đang có ý định thành lập một chi nhánh riêng biệt, không muốn dựa vào nhà họ Lệ.
7
Lệ Mặc Tầm về văn phòng, tôi không đi theo, mà bay tới vị trí làm việc của mình.
Đồ đạc trên bàn vẫn còn đó, giống như vị trí làm việc kia chỉ thuộc về một mình tôi.
“Nghe nói chưa? Tổng giám đốc Lệ lần này vì đơn đặt hàng kia mà bị ma ám.”
“Sao lại bị ma ám?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truyen-hai-ma-am/4.html.]
"Có người nhìn thấy anh ấy ở trong phòng họp nói chuyện một mình, lúc cười lúc nghiêm túc. Anh nói xem có phải bị ma ám không?"
Tôi nghe anh Vương và anh Trương nói chuyện mà cười muốn c..hết, anh ta rõ ràng là không phải bị ma ám mà là bị ma quấy nhiễu.
“Haizz, không biết Khương Yên đi đâu, bên cạnh tổng giám đốc Lệ không có trợ lý, nhìn kìa, ngay cả cà phê cũng phải tự mình đi rót.”
Tôi nhìn về phía phòng trà, Lệ Mặc Tầm đang bưng cà phê đi ra ngoài.
Tôi bay tới và theo anh ta vào văn phòng.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
“Không tìm được trợ lý khác sao?”
Giọng điệu của anh ta lạnh lùng: “Không cần.”
“Đáng đời.”
Sau khi ngồi xuống, anh ta nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Đừng quên, bây giờ là em đang nhờ anh giúp đỡ, chú ý lời nói nhé.”
Tôi trợn mắt nhìn Lệ Mặc Tầm, bất đắc dĩ trả lời: "Được rồi, ông chủ. Anh có thể nói cho tôi biết tối qua Thẩm Đường rốt cuộc muốn làm gì anh không?"
"Hình như anh không có nghĩa vụ phải nói cho em biết!"
Tôi bắt đầu làm nũng: "Anh cứ nói đi, tôi thật sự rất tò mò.”
Anh ta cười xấu xa: "Không nói.”
“Anh cho rằng tôi sẽ không có cách để biết sao?”
Tôi sẽ đi tìm Thẩm Đường, chỉ cần để mắt tới cô ta chắc chắn sẽ biết.
Tôi chỉ làm những gì mình muốn, rồi lập tức bay ra ngoài, sau này tôi mới biết mình thật liều lĩnh, vì ngay cả cửa công ty cũng không bước ra được.
Nhìn lại Lệ Mặc Tầm, anh ta dường như đang chờ đợi để xem trò hề của tôi.
Tôi tức giận đi tới đóng máy tính của anh ta lại: "Tại sao tôi có thể đi bất cứ nơi nào tôi muốn nếu đi theo anh? Tôi không thể đi đâu nếu không có anh!"
Anh ta cau mày: “Anh làm việc này là vì lợi ích của em. Nếu không muốn hồn phi phách tán thì đừng cách anh quá xa.”
"Lệ Mặc Tầm, anh đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu?"
Lúc này, cửa văn phòng đột nhiên mở ra, là em trai Thẩm Đường, Thẩm Phi.
Hắn mặc một bộ vest màu bạc, vui vẻ nói: "Đã lâu không gặp, anh Lệ."
Vừa bước vào cửa, hắn đã đưa tay ra chào Lệ Mặc Tầm.
Lệ Mặc Tầm không bắt tay anh ta, thái độ lại thờ ơ: "Không có ai nói với cậu rằng phải gõ cửa trước khi vào văn phòng của ai đó sao?"
Quả thực mỗi lần vào báo cáo công việc hay làm việc khác, tôi đều phải gõ cửa trước để xác nhận xem anh ta có ở đó không.
Thẩm Phi sửng sốt một chút, sau đó cười xấu hổ: “Anh rể, chúng ta là người nhà mà, cũng không phải ai khác.”