Trường Sinh - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-04-15 19:15:14
Lượt xem: 2,697
Sáng sớm hôm sau, ông chú ba đẩy nắp quan tài ra, tôi bị đánh thức, ngồi dậy dụi mắt.
Tôi mới ngồi dậy đã khiến ông chú ba bị sợ tái mặt, ngã lăn đùng xuống đất.
Cũng phải, người ngồi dậy từ trong quan tài, không dọa ch.ết người ta mới lạ đấy.
Mẹ tôi nghe thấy tiếng động liền vội chạy ra, vừa thấy tôi ngồi dậy, bà ấy vô thức lẩm bẩm một câu
“Sao mày vẫn còn sống chứ?”
Ông chú ba căng thẳng liếc một cái, sau đó mẹ tôi mới vội che miệng, chạy tới đỡ ông chú ba.
Ông đứng dậy khỏi mặt đất, vịnh lấy quan tài, đặt bàn tay run rẩy lên cổ tay tôi.
Lòng bàn tay ông ta đã đổ mồ hôi lạnh, nghiêm mặt nắm tay tôi:
“Tối hôm qua Trường Sinh có tới không?”
Tôi gật đầu, ông chú ba đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y tôi quát lên:
“Nói láo!”
Mẹ tôi đi tới đi lui, nghi ngờ nhìn qua nhìn lại giữa tôi và ông chú ba.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ông chú ba kéo mẹ tôi vào nhà, sắc mặt căng thẳng nhíu mày nói:
“Theo lý mà nói, Chiêu Đệ và Trường Sinh đã giao lưu âm dương, tối hôm qua chỉ cần Trường Sinh quay lại, thằng bé có thể lấy đi mạng sống của nó, ch.ết đi sống lại mới phải chứ.”
“Bây giờ Chiêu Đệ vẫn còn sống, chắc chắn phải có thứ gì đó ngăn cản Trường Sinh đến tìm nó rồi.”
“Mẹ Trường Sinh, chỉ còn lại một ngày nữa thôi, nếu vẫn không thể lấy mạng của Chiêu Đệ đổi cho Trường Sinh, thì cho dù Đại La Tiên giá lâm, cũng chỉ đành bó tay mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truong-sinh/chuong-9.html.]
Họ thì thầm rất nhỏ, nhưng tôi ghé tai sát tường vẫn nghe rõ mồn một.
Hóa ra những gì Âm Bà nói là đúng, cái gì mà duy trì hương hỏa, xoa dịu nỗi oán hận, tất cả đều chỉ là một cái bẫy ch.ết người!
Ngay từ lúc đầu, ông chú ba và mẹ tôi muốn chính là cướp lấy mạng sống của tôi.
Tôi không thể ngồi yên chờ ch.ết được.
Trong khi họ vẫn đang mải mê thảo luận trong nhà, tôi lặng lẽ mở cửa sân và đi thẳng về phía tây của ngôi làng.
Tôi lao vào nhà của Âm Bà, quỳ xuống trước mặt bà:
“Bà ơi, những lời bà nói đều là sự thật. Ông chú ba và mẹ con thật sự gi.ết ch.ết con.”
Âm Bà ngước mặt lên, hốc mắt đen dịu dàng nhìn tôi an ủi:
“Con đừng lo. Bà đã nói sẽ giúp con, thì tuyệt đối sẽ không đứng yên nhìn lão già ch.ết dẫm kia hại con đâu! Nếu ông ta muốn cướp đi mệnh cách của con, thì phải hỏi xem bà già này có đồng ý hay không trước đã rồi hẵng tính.”
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện giữa ông chú ba và mẹ tôi, trong lòng rối như tơ vò.
“Nhưng, ông chú ba nói với mẹ con, ông ta muốn đổi mệnh cách của con cho Trường Sinh, để cứu sống Trường Sinh đấy ạ.”
Âm Bà nghe vậy, liền nở một nụ cười nham hiểm.
“Chẳng lẽ, lão già khốn khiếp đó sẽ thành thật nói với mẹ Trường Sinh, ông ta muốn cướp đi mệnh cách của con hả?”
Cũng đúng, cho dù mẹ ghét bỏ tôi, nhưng bà ấy vẫn có thể sai tôi phụng dưỡng bà ấy, nếu cứ thế tay không nhường tôi cho ông chú ba, với tính cách ích kỷ nhỏ nhen của bà ấy, tất nhiên sẽ không chịu nhả tôi ra rồi.
Chỉ có Trường Sinh, m.á.u mủ ruột rà của bà ấy, mới khiến bà ấy phát điên bất chấp tất cả để cứu sống em ấy.
Ông chú ba thực sự nắm mẹ tôi trong lòng bàn tay.