Trường Sinh Bất Lão - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:56:57
Lượt xem: 613
Nói ra cũng tội nghiệp, cụ đã lớn tuổi như vậy rồi, hơn nữa đã nhiều năm không bước chân ra khỏi viện dưỡng lão, về sau cũng vĩnh viễn không thể ra ngoài nữa, trừ khi bị xe tang chở đi, vậy mà cụ vẫn còn đang bảo vệ chút tiền lẻ ngày càng mất giá đó……
Tôi còn tìm bác sỹ Thường ở phòng y tế hỏi thăm tình hình sức khỏe của cụ, bác sỹ Thường nói với tôi, cụ mắc rất nhiều bệnh tuổi già, ví dụ như cao huyết áp, loãng xương, đục thủy tinh thể, thoái hóa đốt sống cổ……
Cũng có mấy lần tôi đến tòa nhà ký túc xá nghe lén cụ, cụ dành phần lớn thời gian để xem tivi, hơn nữa tôi phát hiện cụ mở tivi ra cứ xem như vậy, dù là quảng cáo hay nhảy đường phố mà con trai tôi thích thì cụ cũng không đổi kênh.
Vài tháng sau, một hôm cuối cùng tôi cũng bắt quả tang được——hôm đó trời chưa muộn, vừa chạng vạng tối, tôi bận rộn xong việc ở nhà ăn định về nhà, trước khi đi tôi đến tòa nhà ký túc xá một chuyến, rón rén đi qua cửa phòng cụ, nghe thấy bên trong lại truyền ra tiếng lẩm bẩm của cụ, lúc đó rất nhiều cụ già đang chơi cờ tướng ở phòng sinh hoạt, phòng sinh hoạt ở đối diện, tiếng rất ồn, tôi không nghe rõ.
Khoảng nửa tháng sau, tôi được nghỉ phép, nhưng buổi tối tôi đến đơn vị lấy một chuyến hàng chuyển phát nhanh, lại đến cửa phòng cụ, lại một lần nữa nghe thấy cụ nói chuyện ú ớ, nào là “nó là cháu chắt đấy, còn gọi tôi là cô, người ta cười cho”, nào là “cứ như vậy đi, còn có thể làm sao nữa”, nào là “đồ ăn rất ngon, chỉ là dạ dày của tôi càng ngày càng kém”……
Tôi gõ cửa, bên trong bỗng nhiên im bặt.
Tôi đẩy cửa ra, lần này tôi thật sự giật mình——trong phòng không bật đèn, tivi đang bật nhưng không có tiếng, khuôn mặt của cụ loang lổ đủ màu sắc, thấy tôi đi vào liền nhìn chằm chằm tôi. Tôi đóng cửa lại, sau đó chậm rãi đi về phía cửa sổ, cụ cứ nhìn tôi chằm chằm như vậy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến, tôi liếc mắt nhìn tủ đầu giường của cụ, quả nhiên có treo một chiếc khóa cũ, kỳ thực đó cũng là do viện dưỡng lão phát, tôi không dám đến gần nữa, mà bê ghế đến đặt ở cuối giường cụ, sau đó ngồi xuống, nhỏ giọng nói: Tôi là Tiểu Sa, trước kia từng chăm sóc cụ, cụ còn nhớ không?
Cụ lúc này mới dựa vào đầu giường, nhưng vẫn không nói chuyện.
Tôi lại nói: Tôi nghe thấy cụ nói chuyện mấy lần rồi, có phải cụ có thể nói chuyện, chỉ là không muốn nói chuyện với những cụ già kia không?
Cụ bỗng nhiên cười một tiếng, làm tôi sợ đến dựng cả tóc gáy, nhưng sau khi cười xong cụ liền kìm nén biểu cảm, vẫn im lặng không nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truong-sinh-bat-lao/chuong-3.html.]
Tôi tiếp tục nói: Cụ xem chúng ta quen biết nhau mười mấy năm rồi, cụ cũng không có người thân nào, cứ coi tôi như con cháu của cụ đi, có chuyện gì cụ cứ nói với tôi.
Cụ run rẩy nằm xuống, kéo chăn lên ngực.
Tôi đương nhiên biết đây là ý tứ từ chối giao tiếp, đành phải đứng dậy, nói một câu “chúc cụ ngủ ngon”, sau đó từng bước lùi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi về nhà, tôi cứ suy nghĩ mãi, càng ngày càng cảm thấy bà cụ Hoàng này có vấn đề.
Cụ không thể nào không có tên, vậy cụ rốt cuộc tên là gì?
Cụ cũng không thể nào không có tuổi tác, năm nay cụ rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Tôi cảm thấy tôi nên thử tìm kiếm con cháu của cụ, dù là người họ hàng xa nào đó cũng được.
Viện dưỡng lão của chúng tôi ban đầu là do công lập công doanh, phàm là người già trong vùng không nơi nương tựa đều sẽ được đưa đến đây.
Nhưng năm 1998 bị người ta đấu thầu, biến thành tư nhân, chi phí của bà cụ Hoàng này do cơ quan dân chính chi trả.
Tôi cũng là rảnh rỗi sinh nông nổi, ngày hôm sau tôi đến một chuyến cơ quan dân chính của hương, tìm một nhân viên họ Trương của tổ cứu trợ xã hội, hỏi thăm tình hình của bà cụ Hoàng.