Trưởng Công Chúa - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-14 17:46:03
Lượt xem: 935
Nha hoàn Hạ Trúc của ta là một nữ tử xuyên không.
Vài ngày trước, nàng ta bị đánh bằng gậy một trận.
Sau khi tỉnh lại, linh hồn của nàng ta đã bị thay thế.
Tại sao ta biết điều này?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Bởi vì trước nàng ta, ta đã từng ban c.h.ế.t cho một nữ tử xuyên không khác.
Hạ Trúc tự cho rằng mình đã che giấu rất kỹ.
Nhưng thực ra, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng ta, ta đã biết nàng ta không còn là Hạ Trúc của ngày xưa nữa.
Có lẽ vì cuộc sống gần đây quá tẻ nhạt, ta muốn tìm chút niềm vui cho mình.
Cho nên dù đã biết nàng ta là người xuyên không, ta vẫn giả vờ không hay biết.
Ta muốn xem, nàng ta có giống như nữ tử xuyên không trước kia hay không.
Vừa la hét đòi bình đẳng cho mọi người, lại vừa dốc hết tâm sức để leo lên long sàng của Hoàng thượng.
Cố gắng dùng thân phận cung nữ để tranh giành ngôi vị Hoàng hậu với ta.
Chiều tối hôm ấy, ta đang tản bộ trong sân thì nghe thấy tiếng hô vang ở cửa cung: "Hoàng thượng giá đáo!"
Ta vội vàng tiến lên nghênh đón: "Hôm nay sao bệ hạ lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
Dạo gần đây, vụ lũ lụt ở Giang Nam khiến hoàng thượng bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Đã hơn nửa tháng nay hắn không ghé qua hậu cung.
Hoàng thượng nắm tay ta bước vào trong điện.
Hắn chậm rãi nói: "Cuối cùng cũng có chút thời gian nghỉ ngơi, trẫm liền đến thăm nàng."
Khi đã vào trong điện, hắn bỗng nhiên vô tình hỏi: "Tính ngày tính tháng, đứa bé của Hứa Thường Tại sắp chào đời rồi phải không?"
Đột nhiên nghe hoàng thượng nhắc đến Hứa Thường Tại, lòng ta không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì Hứa Thường Tại ngày thường không được sủng ái.
Ngay cả khi đang mang long thai, hoàng thượng cũng hiếm khi đến thăm nàng ta.
"Bệ hạ trăm công nghìn việc, vậy mà lại nhớ được ngày sinh của Hứa Thường Tại sao?" Ta nhướn mày.
Hoàng thượng nắm tay ta, trêu đùa: "Hoàng hậu đang ghen sao?"
Hoàng thượng đột ngột đổi giọng, nói: "Trẫm đang nghĩ sau khi đứa bé của Hứa Thường Tại chào đời, sẽ giao cho hoàng hậu nuôi nấng."
Nói đến đây, giọng điệu của hoàng thượng trở nên có chút nặng nề.
"Thái y nói thân thể của hoàng hậu không thích hợp để sinh nở, e rằng cả đời này khó có thể có con nối dõi, vậy thì trẫm sẽ tặng cho hoàng hậu một đứa con trai."
Sau khi thành hôn với hoàng thượng, ta vẫn chưa thể mang thai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truong-cong-chua/chuong-1.html.]
Thái y từng phán rằng cơ thể ta yếu đuối, cả đời này sẽ không thể có con của riêng mình.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ta bằng lòng nuôi con cho người khác.
Ta đang định từ chối, lại đột nhiên phát hiện ánh mắt Hạ Trúc nhìn ta tràn đầy thương hại.
Ta là hoàng hậu.
Nhà mẹ đẻ xuất thân cao quý, huynh trưởng lại nắm trong tay trọng binh.
Tại sao nàng ta lại dùng ánh mắt thương hại để nhìn ta?
Là vì nghe nói ta không thể có con của riêng mình sao?
Hay là...
Cuối cùng, ta vẫn từ chối đề nghị của Hoàng thượng.
Người ta mang nặng đẻ đau mười tháng trời, ta lại nhận nuôi con của họ thì ra thể thống gì?
Nuôi tốt thì còn may mắn.
Nuôi không tốt, lại rước họa vào thân.
Ta không ngờ rằng ngày Hứa Thường tại sinh nở, Hoàng thượng lại sai ma ma đem đứa bé đến thẳng chỗ ta.
Hứa Thường tại sinh hạ một tiểu công chúa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, xấu xí như một con khỉ con.
Ma ma vừa cẩn thận quan sát sắc mặt ta, vừa dịu dàng nói: "Nương nương, Hoàng thượng có lời, nếu người vừa ý thì giữ lại, nếu không thì trả về cho Hứa Thường tại."
Ta theo bản năng nhìn về phía Hạ Trúc.
Đúng như ta nghĩ, đáy mắt nàng ta lại ánh lên sự thương hại mà ta không thể hiểu được.
Ngoài ra, dường như còn có chút cảm xúc khác.
Chỉ là ta không thể phân biệt được nó rốt cuộc là gì.
Ta phất tay, nói: "Đưa về cho Hứa Thường tại đi."
Ma ma ngẩn người, chỉ đành bế đứa bé ra ngoài.
"Những người khác lui ra, Hạ Trúc ở lại."
Vừa dứt lời, ta thấy sự thương hại trong mắt Hạ Trúc ngay lập tức chuyển thành lo lắng.
Ta như suy nghĩ điều gì đó, hỏi: "Hạ Trúc, ngươi đang thương hại ta sao?"
Hạ Trúc đột ngột quỳ sụp xuống đất.
Nàng ta sợ hãi nói: "Nô tỳ không dám.”
"Quả là biết điều hơn kẻ trước."