TRÚC MÃ LIỆU CÓ THANH MAI - 9
Cập nhật lúc: 2024-04-17 10:50:55
Lượt xem: 168
IX. Chương 9
Bởi vì ký túc xá mất nước rồi.
Ban nãy kiểm tra điện thoại thấy mấy chị em ký túc nhắn tin, mấy bả đã tắm rửa ở bên ngoài rồi mới về ký túc. Lê Phỏng là người vùng này, nhà ngay phía Bắc Thành phố, cách trường học không xa.
Từ lúc xuống xe, ra khỏi hầm đi vào thang máy rồi lên nhà cậu ta, chúng tôi đều duy trì một khoảng cách như biển lớn, trầm mặc không nói.
Nhìn qua gương thang máy, tôi thấy cậu ấy đang nhìn vào tay cầm cặp sách đang siết chặt của tôi.
“Nhà tôi không có người, cậu không cần phải lo lắng” Cậu ta nói.
Tiếc là một câu này nói ra, không khí càng thêm kỳ quặc.
“Không, ý tôi là….” Cậu ta ý thức lại rồi giải thích “Cậu không cần tắm nhanh quá, có mình tôi ở nhà thôi.”
Càng giải thích càng kỳ quái, tôi xin phép chấm dứt sự loay hoay này. “Tôi tắm xong là đi, nhanh thôi.” Tôi nói. Cậu ta không nói gì thêm nữa
Màn đêm tĩnh lặng, rả rích tiếng côn trùng.
Tôi tắm thật nhanh rồi đi ra, cậu ấy vừa nấu xong mì gói. Cho hai người. Cậu ấy hắng giọng, đưa cho tôi một cốc nước. Rõ ràng là đang ở nhà mình mà sao cậu ta còn ngượng nghịu hơn cả người khách là tôi.
“Sao cậu lại ở một mình”.
Một căn hộ bốn phòng ngủ, trang trí màu xám hơi lạnh lẽo, nhìn là đã biết không có mấy hơi người.
Trên thảm phòng khách chất đầy sách về máy tính.
“Trước đây tôi ở cùng mẹ.” Tôi nói “ Từ nhỏ bố mẹ tôi li dị, sau đó đến cấp 2 thì mẹ tôi ra nước ngoài học y, sau đó cũng không quay lại nữa. Tôi ở một mình từ đó đến giờ.”
Tôi nhìn tấm ảnh chụp chung duy nhất trong phòng khách. Đó là bức ảnh tại Thiên An Môn. Mẹ cậu ấy ôm cậu ấy, lúc đó khoảng chừng 10 tuổi, hai người đều cười rất vui vẻ.
“Sao cậu không cùng mẹ ra nước ngoài học?”
“ Vì bà ấy ghét tôi”. Lê Phỏng cười giải thích
“Bà ấy thực ra rất giống Lục Tần Chấp “ Cậu ấy nói “ Học cái gì cũng dễ, là thiên tài, luôn là chủ nhân định sẵn của các loại học bổng. Tiếc rằng gặp phải bố tôi, sau khi kết hôn ông ấy ngoại tình, năm đó tôi mới ba tuổi.”
“Việc ngoại tình đó là đả kích rất lớn đối với mẹ tôi. Bà không hiểu mình đã làm cái gì sai, mà phải chịu vết nhơ lớn như vậy trong đời, bị mọi người chỉ trỏ.” Cậu ấy nhíu mày: “ Nên bà ấy chọn bỏ đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truc-ma-lieu-co-thanh-mai/9.html.]
“Hơn ba mươi tuổi, bà ấy vẫn có thể thông qua thi cử để làm lại cuộc đời, thực sự quá xuất sắc.”
Nói đến mẹ mình, mắt Lê Phỏng ánh lên niềm tự hào, ấm áp chứ không hề mang theo chút thù hận nào.
“Sau đó, tôi cũng chọn chuyên ngành như bà, muốn để bà quan tâm tới tôi. “ Cậu ấy cười cười. “Tiếc rằng tôi không được xuất sắc như vậy, không làm sao để trở thành con trai lý tưởng của bà được. Bà từng nói, nếu không phải thiên tài cố gắng cũng chẳng có nghĩa lý gì.”
Thế nên ban đầu Lê Phỏng chọn tin những gì Lục Tần Chấp nói, vì ghét tôi không làm gì chỉ biết nịnh nọt quấn lấy Lục Tần Chấp.
Cậu ấy càng nhìn vào đó mà ghét bản thân mình hơn.
“Đó là lý do cậu để thuốc ngủ trong xe sao.”
Câu hỏi này của tôi có hơi riêng tư quá đáng.
Nhưng cậu ta không hề tức giận, chỉ đành bất lực cười “ Đau thật mà, không ngủ được.”
Thế nên bốn phòng ngủ đều khoá cửa, cậu ấy ngủ trên sofa phòng khách.
Cậu ấy không muốn không khí bị trầm lại, nên nhẹ nhàng nói “Không ngủ được tôi hay đọc sạch. Cậu xem, sách chuyên ngành tôi đều đã đọc gần xong rồi.”
“Cậu thích mấy cái về máy tính à.”
“Đúng vậy.” Cậu ấy nhẹ giọng đáp “ Tôi muốn học chuyên ngành an toàn thông tin mạng.”
“Tôi chỉ muốn vừa học y vừa chứng minh bản thân.” Cậu ấy mỉm cười với tôi “ Nhưng thực tế chỉ ra, tôi không có chút tài năng thiêm bẩm nào.”
“Lê Phỏng tôi muốn tham gia thi thuyết trình tiếng anh” Tôi nói.
Cậu ấy nhướn mày “ Cậu muốn chứng minh bản thân với Lục Tần Chấp sao?
“Không, tôi muốn tự chứng minh cái này”. Tôi nhìn cậu ấy, thong thả nói từng chữ “ Cố gắng rất quan trọng.”
Trước đây là để Lục Tần Chấp chú ý tới tôi, còn bây giờ là để tôi nhìn rõ chính mình.
Tôi lặn ngụp trong đầm lầy của cậu ta bao lâu nay, chưa từng thấy cậu ta giơ tay ra lấy một lần.
Tôi chỉ có thể để bản thân trầm mình trong nước, cho đến khi bùn cát che lấp bản thân tôi.
Khi cậu ta đi đến tận đáy mới nhận thấy, đó chẳng qua là ảo tưởng mà cậu ta tự thêu dệt nên.
Tôi bước ra từ ảo mộng, mở to đôi mắt
Nhìn thấy một vùng đất hoang hiển hiện dưới ánh bình minh