TRÚC MÃ LIỆU CÓ THANH MAI - 7+8
Cập nhật lúc: 2024-04-17 10:50:31
Lượt xem: 315
VlI Chương 7
Vừa tới cổng khu cắm trại, tôi đã nhìn thấy Lục Tần Chấp đang đứng trong ánh trăng sáng. Thoáng chốc cậu ta đã thấy tôi. Nhìn thấy tôi bước đến, cậu ta nhíu mày muốn mở miệng trách mắng. Nhưng nhìn thấy Lê Phỏng đi phía sau, môi cậu ta bỗng dưng mím chặt.
“ Đứng đây hứng gió à?” Lê Phỏng hỏi.
Lục Tần Chấp gắn chặt mắt vào cái áo khoác đen trên người tôi. Cậu ta không nhìn Lê Phỏng mà hỏi tôi “ Cậu không kiểm tra điện thoại à?”
Tôi lấy điện thoại từ túi áo ra.
Có cả chục cuộc gọi từ số lạ, đều đến từ dãy số tôi đã thuộc nằm lòng.
“Tôi tắt chuông” Tôi giải thích.
Cậu ta nhìn vào dãy số trên màn hình, hỏi một câu rất không liên quan.
“ Cậu không lưu số tôi à?”
Tôi cất điện thoại đi, bơ lác câu hỏi đó.
Mọi người nghe thấy có tiếng nói nên đều đi về hướng này: “ Hai người đi đâu đấy?”
Châu Dữ nói: “ Em gái, nãy giờ Tần Chấp tìm em mãi.”
Từ Uyển đảo mắt qua lại từ Lê Phỏng tới tôi, rồi đậu lại trên nét mặt không lấy gì làm vui mừng của Lục Tần Chấp.
“Ấy, Thính Thính” Cô ta không ngại sức mình bé mọn “ Cậu thật là biết nắm bắt mọi cơ hội nhỉ.”
Nghe thế, Lục Tần Chấp lộ ra ánh mắt ép người, vươn tay muốn nắm tay tôi. “ Đi đâu không biết đường nói một câu, điện thoại thì không nghe. Muốn đến thì đến muốn đi thì đi à. Sao cậu lại tuỳ tiện như vậy….”
“ Là tôi đưa cậu ấy xuống núi.”
Lê Phỏng chắn trước tôi, cản trở cái tay đang vươn tới của Lục Tần Chấp. “ Tôi tắt máy, không nhận được tin nhắn. Là lỗi của tôi.”
Hai lần rồi.
Tay của Lục Tần Chấp đông đá lại giữa không trung.
“ Cậu để cậu ta ngồi xe cậu? Hai người đi làm gì vậy?” Từ Uyển gặng hỏi.
“ Chúng tôi đi…” Vốn dĩ là đi tìm hiệu thuốc, nhưng nghĩ nghĩ làm sao, chắc sợ tôi ngại nên Lê Phỏng nói “ Cậu ấy sợ lạnh nên chúng tôi ngồi trong xe thôi.”
“ Sợ lạnh?”
Lục Tần Chấp thu tay lại, mặt khó chịu mang theo giọng điệu chậm chọc “ Một đống lửa lớn như vậy cậu không ngồi, lại đi vào xe ngồi cho ấm sao?”
Lê Phỏng nói: “ Đó là ý của tôi.”
“ Tôi nói chuyện với cậu à?”
Lục Tần Chấp ngắt lời, giọng điệu trầm xuống nặng nề “ Tôi đang nói chuyện với Khương Thính Thính, liên quan gì đến cậu?”
“ Tần Chấp”, Lê Phỏng từ tốn: “ Cậu xác định cậu đang bực cậu ấy không nghe điện thoại chứ không phải tức chuyện khác đúng không?” Câu nói này làm tất cả lặng im.
Lục Tần Chấp bị lời này cảnh tỉnh, thu lại thái độ mất kiểm soát khi nãy, cười cười “ Tôi tức cái gì đâu?”
Vỗ vai Lê Phỏng, Lục Tần Chấp nói “ Muốn theo đuổi người ta thì đàng hoàng mạnh dạn lên, tôi không ủng hộ cậu chắc?”
“ Nhưng e là cậu phải thất vọng rồi, tôi quá hiểu Khương Thính Thính.” Lục Tần Chấp ra vẻ “ Cậu không phải gu của cậu ta.”
Cậu ta vẫn là kẻ chiến thắng trên cơ người, chút mất kiểm soát ban nãy chỉ là thoáng qua.
Châu Dữ thấy chuyện đã êm, nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“Cậu thực sự không thèm check điện thoại đấy à. Bản thảo sửa chữa cho buổi thuyết trình sắp tới thầy giáo nói tối nay cậu gửi đấy, đã điện thoại giục tôi mấy lần rồi.” Châu Dữ nói với Lê Phỏng.
Lê Phỏng ngẩn ra, vội rút điện thoại.
Điện thoại cậu ta sịn, mở một cái là lên. Nhưng làm sao thoát được ánh mắt của Lục Tần Chấp. Thấy được mật mã là sinh nhật tôi. Lục Tần Chấp nheo mắt, ánh nhìn kẹt lại ở ánh sáng nơi điện thoại của Lê Phỏng. Như muốn phủ nhận lại muốn tin cái bằng chứng đang sờ sờ ra trước mắt này.
“ Còn chuyện gì à?” Lê Phỏng hỏi
Lục Tần Chấp không đổi sắc mặt, nhìn về người phía sau cậu ta, là tôi.
Lần này, Lê Phỏng hiểu chuyện hơn rồi.
Mọi người xung quanh không thấy được điều lạ kỳ, chỉ người trong cuộc mới thấy rõ ràng.
“ Không sao”, Lục Tần Chấp mím chặt môi, thu hồi ánh mắt
VIII Chương 8:
Sáng hôm sau, Từ Uyển đang muốn ngồi ghế phụ xe Lục Tần Chấp, bị cậu ta đuổi xuống.
“ Khương Thính Thính cậu ngồi đây, dẫn đường cho tôi. Từ Uyển không biết đường.” Cậu ta kéo tôi vào.
“Thế thì em ngồi đâu?” Từ Uyển vội vã.
Lục Tần Chấp giữ cửa xe, nhìn về phía xe việt dã còn lại, lớn giọng “ Em ngồi xe của Lê Phỏng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truc-ma-lieu-co-thanh-mai/78.html.]
“Cậu ta không phải không để “gái lạ” ngồi xe sao?” Từ Uyển giữ lấy cửa xe.
Mọi người còn đang thu dọn đồ đạc, tay xách nách mang các thùng thiết bị, nghe thấy ồn ào liền nhìn qua đây. Mọi ánh nhìn đều không hẹn mà gặp đều hướng về phía tôi.
Lục Tần Chấp hơi khựng lại, chắn tầm nhìn của mọi người “ Cậu ta lai được Khương Thính Thính, thì sẽ lại được em, đều là “ gái lạ”.”
Từ Uyển rất không tình nguyện bước về phía xe của Lê Phỏng.
Lê Phỏng lại nói “ Không đồng ý” thẳng thừng luôn, thái độ không thể thương lượng được.
Lục Tần Chấp cười lạnh “ Thế Khương Thính Thính thì được?”
“ Được.”
Lời cậu ta vừa nói xong, mặt Lục Tần Chấp hiện lên vẻ cười nhạt, tay đóng cửa ghế lái phụ nhốt tôi luôn trong xe.
“Lục Tần Chấp, cậu làm cái gì vậy?” Tôi đập cửa kêu ầm lên.
“ Dừng lại một chút xem nào” Châu Dữ bước tới. “Thôi thôi thôi, mọi người lên hết xe Lê Phỏng, Lục Tần Chấp cậu đưa xe tôi lái cho.”
Lục Tần Chấp không nhúc nhích.
“Cậu không ổn đâu, cả đêm qua không ngủ tý nào.” Châu Dữ trừng cậu ta “ Cậu định mệt mỏi như thế lái cao tốc xong c.h.ế.t vì tình à?”
Cuối cùng, tất cả chúng tôi ngồi xe của Lê Phỏng, Tôi ngồi ghế lái phụ, Từ Uyển ngồi cùng Lục Tần Chấp ở ghế sau.
Xe lên cao tốc Lê Phỏng hỏi tôi “ Còn đau không?”
Cậu ta chỉ chỉ hộc xe “ Vẫn còn thuốc đấy.”
“ Không sao, hôm qua tôi uống rồi” Tôi đáp
Lục Tần Chấp nắm chặt tay, muốn hạ cửa kính xuống hóng gió. Nhưng cửa kính bị Lê Phỏng giữ lại
“Đi cao tốc đừng mở cửa sổ” Lê Phỏng nói một câu làm Lục Tần Chấp tắt điện.
Tôi nhìn mà chẳng để tâm, lặng lẽ cắm tai nghe học từ mới.
Hôm qua bị bà dì hành cho tới bến đau đớn vật vã, hôm nay phải tranh thủ học cho xong.
Chuyện gì có thể chậm nhưng việc học thì không được, hôm nay nhất định phải học xong.
“Thính Thính, cậu lại đang học từ mới à?” Ánh mắt Từ Uyển lượn lờ trên điện thoại của tôi “ Cậu định tham gia cuộc thi thuyết trình tiếng anh à?”
Tôi nhòm qua điện thoại thấy bóng Lục Tần Chấp đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Thời cấp ba tiếng anh là sở trường của Lục Tần Chấp. Từ nhỏ cậu ta đã tham gia đủ loại hình thức du học, có môi trường như vậy việc học ngoại ngữ của cậu ta quá là nhẹ nhàng.
Sau khi lên đại học, cuộc thi thuyết trình tiếng Anh càng là sân chơi riêng của cậu ta, thêm vào vòng giao tiếp rộng ai ai cũng quen biết, cậu ta đấu đâu thắng đó.
Ban đầu tôi bị cậu ta trêu chọc phát âm tiếng Anh như tiếng Tàu, nên mới hì hục hạ quyết tâm học tiếng Anh, cứ thế kiên trì đến tận bây giờ.
“ Không, tôi không tham gia” Tôi đáp.
“ Sao lại không tham gia” Lê Phỏng đột nhiên xen lời, để Lục Tần Chấp ngồi sau nhấp nháy mi mắt đang nhắm.
“ Còn làm sao nữa” Giọng Lục Tần Chấp mang theo cái vẻ Tôi Còn Lạ Gì “ Tôi dạy mất 6 năm, từ cấp 3 đến đại học, đồ ngốc này vẫn không sửa đc cái kiểu nói tiếng Anh như tiếng Tàu.”
Tôi biến sắc. Vết thương cũ bị người khác vạch ra, đâu phải chuyện dễ chịu.
“Sáu năm dạy không được trò, là vấn đề của thầy giáo à?”, Lê Phỏng đánh tay lái “ Đổi thầy đi là được mà.”
Lục Tần Chấp cười cợt “ Cậu hiểu cậu ta hay tôi hiểu?”
“Tôi tin cậu ấy.” Lê Phỏng đáp gọn.
Tôi nhìn qua, cậu ấy vẫn cứ thản nhiên tập trung lái xe.
Nhưng mà cũng vì tôi đã nhìn nên đột nhiên tai cậu ta biến thành màu hồng. Quả nhiên trắng quá cũng có chỗ hại, đỏ mặt là bị thấy ngay.
Xe đi đến căn chung cư bên ngoài trường học của Lục Tần Chấp.
“ Ồ, em có thể lên tham quan chút được không?” Từ Uyển nối gót Lục Tần Chấp xuống xe.
Cậu ta không đáp lời, Từ Uyển nói với vào cửa xe “ Thính Thính, cậu đã đến đây bao giờ chưa? Lên xem chút không?”
Trước đây khi Lục Tần Chấp bị sốt, tôi đã đến đây chăm sóc.
“Mật mã khoá cửa nhà tôi cậu ta còn biết”
Lục Tần Chấp chào mời “ Lên đi, tối nay ăn lẩu.”
Cậu ta cười nói với Lê Phỏng “ Chỗ này không tiện đỗ xe, không giữ cậu nữa.”
Lê Phỏng nhìn cậu ta “ Ờ, các cậu ăn vui vẻ.”
Sau đó, cửa xe khoá lại, xe tăng ga, mang theo tôi vọt đi mất.
Nhìn qua gương chiếu hậu, Lục Tần Chấp vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, thân ảnh cứ nhạt dần.
Xe đi ra đường cái, Lê Phỏng dừng xe lại bên đường “ Xin lỗi.” Cậu ta nói mà không dám nhìn tôi “ Tôi đạp trượt chân ga.”
“Không sao, tôi cũng không định vào nhà cậu ta.”
“Giờ cậu muốn đi ăn cơm, hay muốn về ký túc xá?”. Cậu ta quay đầu nhìn tôi “ Tôi đều có thể đưa cậu đi.”
Tôi tắt điện thoại, sờ sờ mũi.
“Có thể đưa tôi sang nhà cậu không?