TRÚC MÃ LIỆU CÓ THANH MAI - 6
Cập nhật lúc: 2024-04-17 10:49:51
Lượt xem: 332
VI. Chương 6:
Lục Tần Chấp sầm mặt “ Cậu có ý gì?”
Lê Phỏng chưa từng nhìn tôi, nhưng tay luôn giữ ngăn cách giữa tôi và Lục Tần Chấp.
“Ví dụ như cậu ấy trăm phương nghìn kế tiếp cận cậu, là để làm quen với người bên cạnh cậu mà thôi.”
Lục Tần Chấp khẽ cười, ngồi lại bên cạnh Từ Uyển, đem xâu ngô nướng đó ném lên đám lửa nướng lại “ Cậu ta tốt nhất là nên thế.”
Lại một lượt nướng đồ ăn mới. Chủ đề câu chuyện của mọi người chuyển sang Lục Tần Chấp và Từ Uyển. Rất ồn ào và náo nhiệt. Tôi ngồi im lặng ăn hết một mâm nhỏ hàu nướng, rồi lại thấy bụng có gì đó không ổn.
“Lần trước đi ăn cháo anh nói ngắm sao ở đây rất đẹp.” Từ Uyển nói vọng lên từ đầu bên kia.
Lục Tần Chấp cười nhạt, không tiếp lời cô ta, không tập trung lắm tay xoay xoay mấy xiên đồ nướng.
Nhưng Châu Dữ ngồi bên cạnh lại gợi chuyện “ Hoá ra hai người từng hẹn riêng trước đây à?”
Cảm giác đau bụng râm ran chuyển sang quặn thắt khắp bụng tôi. Chết toi, bà dì cả đến sớm rồi. Đau đến mức tôi chảy cả nước mắt. Lê Phỏng nhìn sang phía tôi, tôi cúi đầu lấy khuỷu tay che che. Không được rồi, phải đi toilet ngay.
Ngay lúc đó, dưới sự thúc ép của mọi người, Lục Tần Chấp liệt kê những nét điển hình của mối tình đầu. 10 điều thì có đến 8 9 cái na ná như miêu tả Từ Uyển. Mà lại trái ngược hoàn toàn với tôi.
Mọi người hò hét huýt sáo vang dội, tôi thì lặng lẽ trốn vào một góc ôm gối. Đằng sau, bỗng xuất hiện một bóng người che gió cho tôi “ Cậu đừng khóc, tôi thu hồi lại những lời đã nói.” Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt còn chưa khô, hoang mang nhìn Lê Phỏng.
Cậu ta hơi nhíu mày “ Khóc thật à ?”
“Cậu đừng có buồn, không phải cậu không tốt, chỉ là cậu với Lục Tần Chấp không hợp nhau.” Cậu ta hắng giọng “ Cậu đổi người khác là được.”
Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu ta.
“Cậu nhìn gì đấy?”
“Cậu đẹp trai thật đấy.” Tôi nói thẳng nói thật.
Dưới ánh chiều hoàng hôn, khuôn mặt cậu ấy toát lên vẻ dịu dàng ấm áp.
Cậu ta phẫn nộ “ Cậu nghiêm chỉnh đi.”
“Tôi không khóc” Tôi lau lau mặt “ Chỉ là rớt dâu mà quên mang hàng.”
Mặt cậu ta đỏ lựng, rồi chợt để ý thấy tôi đang ngồi bệt dưới đất.
“Thế, thế phải làm sao đây?” cậu ta hoang mang
“Cậu đưa tôi xuống núi mua được không?”
Núi này không cao, đường lại dễ đi, chỉ nửa tiếng là tới.
VI Chương 6:
“ Không lai gái lạ”
Tôi sờ sờ chiếc ghế lái phụ của cậu ta, cười nói “ Thế giờ quan hệ của chúng ta không coi là xa lạ nữa rồi nhỉ?”
Tay cậu ta nắm vô lăng quay một vòng rồi ngừng lại, thành công thu hút tầm nhìn của tôi.
“ Cậu lừa tôi đúng không? Thực ra người mà cậu luôn thích là Lục Tần Chấp.”
“Ừ”.
“Tại sao muốn lừa tôi?”
“ Vì tôi đã đọc được đoạn chat trong nhóm anh em các cậu.”
Cậu ta hơi sững người, quay sang nhìn tôi.
Tôi nhàn nhạt trả lời “ Cậu nói tôi luỵ tình, nói tôi không xứng với Lục Tần Chấp, nói tôi không biết thân biết phận, thực ra câu nào cũng đúng”
“ Nhưng tôi không hiểu, thực lòng yêu một người sao lại có thể coi là luỵ tình?”
Tôi tiếp tục vặn hỏi cậu ta “ Châm chọc một người liệu có khiến mình trở nên hơn người không?”
Cậu ta mím môi không trả lời. Trong xe còn im lặng hơn cả ngoài kia, một vùng thung lũng tĩnh lặng.
Xe cậu ta nhẹ nhàng lướt đến một siêu thị nhỏ dưới chân núi.
Tôi mua vài gói băng vệ sinh, dùng nhờ nhà vệ sinh của siêu thị. Đêm tối núi rừng, đen thui như mực.
Ngồi trong nhà vệ sinh rõ lâu, lúc đi ra tôi thấy Lê Phỏng đang dựa vào bức tường loang lổ nhiều màu, chặn mất lối thoát duy nhất của tôi khỏi tình cảnh này.
Dưới ánh đèn vàng, thân ảnh của cậu ta tuy lạnh nhạt nhưng ánh mắt lại không mất đi sự nhẫn nại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truc-ma-lieu-co-thanh-mai/6.html.]
Cậu ta nói: “ Đêm núi ít người, sợ không an toàn cho cậu.”
Thế nên là, cậu ta đứng đây nuôi muỗi để đợi tôi?
Quay về xe ấm áp biết bao nhiêu. Nhưng bụng dưới tôi vẫn nhâm nhẩm đau, đầu hơi choáng váng. Cậu ta lấy từ trong hộc xe ra một hộp thuốc giảm đau đưa cho tôi.
“Sao trong xe cậu lại có cái này?”
“Thói quen thôi” Cậu ta đáp.
Lúc cậu ta đóng hộc xe, tôi nhìn thấy có một vỉ thuốc an thần ở trong đó. Tôi xé bao gói thuốc, cầm thuốc trong tay.
“Khương Thính Thính.”
Tự dưng Lê Phỏng nghiêm túc gọi tên tôi.
“Hả?”
“Xin lỗi cậu.”
Trong mắt cậu ta là sự hối hận, ánh đèn vàng ở trong xe khiến khuôn mặt của cậu ta có thêm chút dịu dàng.
“Từ trước đến giờ tôi toàn nghe chuyện của cậu qua Lục Tần Chấp, nên đã vô ý dán cái nhãn bi luỵ đó cho cậu.”
“Cậu không phải kẻ lẽo đẽo theo đuôi, cũng không phải không xứng với ai, người không biết mình biết ta ấy là tôi.”
Xe đã quay lại đỉnh núi, lái đến bãi đỗ xe gần khu cắm trại.
Tay cậu ta nắm đèn pin, tôi đi theo phía sau.
Tôi rùng mình trước cơn gió lạnh. Lê Phỏng khoác cái áo gió màu đen lên người tôi, sau đó hắng giọng nói “ Cho cậu mượn lát đó.”
Chiếc áo khoác mềm mai, tôi sờ sờ…
Cậu ta bắt lấy tay tôi, cảnh cáo “ Đừng có sờ lung tung”.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, lại sờ sờ tiếp.
Cậu ta nắm lấy tay tôi “ Sao mà cậu hay chọc tức người khác thế.”
Tôi nhìn bàn tay ấm nóng của cậu ta “ Không phải là đánh c.h.ế.t cậu cũng không nắm tay tôi sao?”
“ Sao cậu…?”
Tôi nắm lấy tay cậu ta, lật xem. Ngón tay thuôn dài, rất đẹp.
Cậu ta bị tôi xoay như chóng, lập tức giãy tay ra rồi cảnh cáo tôi “ Tôi nói lại một lần nữa, tôi sẽ không thích cậu đâu.”
“ Tôi không cần cậu thích tôi.”.Tôi thủng thẳng đáp“Có chuyện này tôi không có lừa cậu”.
“Chuyện gì?” Cậu ta hỏi.
Tôi không nói, cậu ta không trả lời, cứ thế nhìn nhau.
Không khí trầm lặng dễ làm người ta liên tưởng đến tin nhắn làm người ta đỏ mặt tối ngày hôm đó.
Cậu ta đột nhiên hiểu ra, tai đỏ hồng “ Cậu đừng có mà mơ.”
“ Tôi đâu phải người tuỳ tiện ai cũng xơi được như Lục Tần Chấp.”
“Tôi, cái đó tôi phải để dành cho người tôi yêu chứ.” Cậu ta quay mặt đi, thể hiện ý đừng có mà mong tôi thoả hiệp chuyện này.
“Cậu đổi điều kiện khác đi, đừng có quấn tôi nói cái này” Lê Phỏng đáp.
Tôi nhìn cậu ta, nghĩ nghĩ.
“Thế cậu đổi mật mã điện thoại thành sinh nhật tôi đi.” Tôi trả lời.
Cậu ta ngẩn ra. Tôi đáp lại “ Tối nay thôi cũng được, mai cậu lại đổi lại.”
Tôi cười “ Thích người khác nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác được người khác yêu thích.”
Nhiều năm như vậy, tôi thuộc ngày sinh nhật của Lục Tần Chấp như lòng bàn tay.
Nhưng tôi lại chẳng biết, cảm giá được tên Lục này yêu là như thế nào?