Trúc mã là trapboy - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-13 07:28:14
Lượt xem: 634
Chu Phóng cười nhạo một tiếng: “Tần Nhiễm, em quên lúc trước chia tay em đã nói với anh như thế nào sao?”
Tần Nhiễm lại gần hôn lên khóe môi hắn: “Vậy sau này em phát hiện em thật sự thích anh không được sao?”
Chu Phóng đẩy cô ta ra, lùi về sau hai bước kéo dài khoảng cách, nụ cười thu lại, giọng nói thậm chí mang theo chút lạnh lùng: “Em xin lỗi, tôi phải tiếp nhận sao? Tần Nhiễm, tôi không hạ tiện như vậy.”
6
Buổi họp mặt hôm đó tan rã trong không vui, đối tượng không vui cụ thể chỉ có hai người là Chu Phóng và Tần Nhiễm.
Trên xe trở về trường, tôi còn phân tích hành vi của Chu Phóng một chút, có lẽ là không cam lòng và không bỏ xuống được. Chu Phóng trả giá thật lòng cuối cùng được cho biết chỉ là chơi đùa mà thôi, thảo nào lúc trước tính tình hắn chán chường thay đổi lớn như vậy.
Tần Nhiễm trở về lấy lòng gợi lên tâm lý trả thù của hắn, cố ý không rõ ràng cự tuyệt, nhưng cũng không dễ dàng tiếp nhận. Nhưng nhìn thấy Tần Nhiễm để người đàn ông khác đến gần, hắn lại không khống chế được lòng ghen tị. Rốt cuộc vẫn là không bỏ xuống được mà thôi.
Hành động như vậy của hắn kỳ thật rất nguy hiểm. Chu Phóng, tôi có thể kéo hắn một lần, nhưng không thể kéo hắn nhiều lần.
Tôi thở dài, bạn cùng phòng gối ở trên vai tôi ngủ thiếp đi ôm cánh tay của tôi rụt rụt kéo suy nghĩ của tôi trở về.
Hệ thống sưởi trên xe của tài xế bị hỏng, bên trong xe hơi lạnh. Tôi nhẹ nhàng kéo khóa áo lông của bạn cùng phòng lên, lại quay đầu ngẩn người nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe.
Sau Giáng sinh, tôi bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế sinh viên đại học trong vòng 3 tuần nữa. Nhưng đêm giao thừa vẫn dành thời gian ra ngoài liên hoan. Tuy nhiên lần này Tần Nhiễm không có ở đây, người của hai ký túc xá đều thở phào nhẹ nhõm.
Kế hoạch của chúng tôi trước tiên là ăn cơm ở một khách sạn nhỏ, sau đó đi chơi công viên trò chơi, cùng nhau đếm ngược, nhất định qua giờ giới nghiêm của trường, nên dứt khoát đặt hai phòng qua một đêm.
Vốn là ăn cơm rất ngon, chỉ là trên đường Chu Phóng đi ra ngoài một chuyến trở về thì có chút không yên. Lúc ăn chưa xong thì chuẩn bị trả tiền rời đi, thì có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Chúng tôi cảm nhận một sự chấn động đột ngột, cái sau mạnh hơn cái trước. Đèn chùm trên đỉnh đầu cũng lung lay lắc lư, như là bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Bên tai truyền đến tiếng người ồn ào cùng tiếng bước chân vội vàng, chúng tôi mới kịp phản ứng, là động đất!
Chu Phóng biến sắc, phút chốc đứng lên chạy đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truc-ma-la-trapboy/6.html.]
Chúng tôi theo sát nhau chạy đi lại phát hiện Chu Phóng chạy ngược lại đám đông.
“Chu Phóng...” Tôi khẩn trương lớn tiếng gọi hắn, theo bản năng đi theo hướng Chu Phóng muốn đưa hắn đến lối thoát hiểm.
Cảm giác chấn động càng lúc càng mạnh, không ngừng nghe được âm thanh vỡ nát có thứ gì đó rơi xuống đất. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự nguy hiểm đến gần như vậy.
Trong lúc hỗn loạn, tôi nhìn thấy Chu Phóng cách tôi một đoạn gắt gao ôm chặt Tần Nhiễm trong lòng, cố gắng che chở cô ta chạy ra ngoài.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Đêm giao thừa, rất nhiều người dùng cơm ở khách sạn, đoàn người chúng tôi đã sớm bị tách ra, lúc xuống lầu tôi không cẩn thận bị vấp ngã, cả người ngã mạnh trên mặt đất.
Người chạy trốn phía sau căn bản không kịp bận tâm dưới chân đã xảy ra chuyện gì, tôi bị giẫm đạp một liên tục. Trên bàn chân, trên lưng, trên mu bàn tay. Đau đớn không thôi.
Trong lúc tuyệt vọng nghe được một giọng nam nhanh chóng nói một câu: “Tôi đỡ cô”, cảm giác được lúc anh ấy dừng lại đỡ tôi bị đụng vài cái rất tàn nhẫn, sau đó cả người tôi được một lực mạnh nâng lên sau đó được bế ngang.
Tôi chú ý tình hình bốn phía, đến khu vực an toàn mới phân tâm đánh giá người đã cứu tôi trong lúc khẩn cấp, sau đó kinh ngạc thốt lên: “Quý Nhượng?”
Quý Nhượng vốn định đi tìm người, sau khi nghe tôi gọi tên anh thì dừng lại một chút, nhìn chăm chú tôi vài giây mới hỏi: “Hứa Thanh Hoan?”
Quý Nhượng là bạn học cấp ba của tôi, chỉ là sau khi kết thúc lớp 11 cũng cùng Tần Nhiễm ra nước ngoài. Anh ấy là bạn học nam duy nhất ngoài Chu Phóng từng bảo vệ tôi.
Có lần tôi bị cười nhạo, Chu Phóng tối sầm mặt thay tôi làm sáng tỏ: “Thanh Hoan chỉ bị bệnh, sau khi cô ấy khỏi bệnh tự nhiên sẽ gầy trở lại.”
Tôi lôi kéo Chu Phóng định rời đi thì đối diện với một khuôn mặt mặt vô cảm.
Anh ấy lạnh lùng nhìn người cười nhạo tôi, giọng nói không mang theo bất kỳ độ ấm nào: “Miệng ướp đã bao nhiêu năm rồi? Nói ngon miệng như vậy. Thành tích học tăng không nổi nhưng ở trên con đường ngu ngốc này lại rất tuyệt. Trường học không cho phép chó vào. Đừng sủa nữa, nếu không tôi không giúp được gì cho cậu đâu.”
Mặt nam sinh kia đỏ tới mang tai, Quý Nhượng mới cười khẩy: “Rất khó chịu phải không?”
Thành thật mà nói, đó là tôi lần đầu tiên biết anh ấy có thể nói chuyện làm tổn hại người khác như vậy.