Trúc mã không yêu tôi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-14 23:01:12
Lượt xem: 250
Bố tôi là thủ phủ, từ nhỏ tôi đã được cưng chiều như công chúa.
Hầu như không có gì tôi không thể có được.
Ngoại trừ Cố Thanh.
Cả thế giới đều biết tôi thích anh ấy nhưng anh ấy lại không hề để ý đến tôi.
Khi bố mẹ tôi nói với tôi rằng họ dự định kết thông gia với nhà Cố Thanh, tôi vui đến nỗi cả đêm không ngủ được.
Ngày cưới đã được thống nhất.
Tôi đã lên kế hoạch mọi thứ.
Tan học, Cố Thanh đích thân tới đón tôi.
Tôi không thể hạnh phúc hơn.
Ngồi ở ghế phụ, tôi cứ đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn anh.
Đi được nửa đường, xe của anh đột ngột dừng lại.
Tôi nhìn anh ta một cách bối rối.
Chẳng bao lâu sau, có điều gì đó không ổn trong biểu hiện do dự của anh ta.
"Vân Vân, em biết không, kiếp này anh chỉ coi em như em gái."
Mũi tôi cảm thấy chua chát.
Hiểu được điều anh định nói.
Tôi bình tĩnh hỏi anh ấy.
"Vậy là không có hôn nhân à? Phải không?"
Cố Thanh có chút xấu hổ nhìn tôi.
"Vân Vân, cha mẹ anh vẫn luôn thích em, nếu em mở miệng, nhất định sẽ đánh gãy chân anh. Em có thể chủ động nói sau này không muốn gả cho anh không?"
Tâm trí tôi trở nên trống rỗng.
Tôi cảm thấy như một thằng ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truc-ma-khong-yeu-toi/chuong-1.html.]
Tôi không phải kẻ ngốc, tôi có thể nghe được ý tứ trong lời nói của anh ta, anh ta muốn tôi chủ động nói rằng tôi không muốn cưới anh ta, cắt đứt hoàn toàn những suy nghĩ cuối cùng của tôi.
Hóa ra anh ta luôn biết tôi thích anh ta.
Chút lòng tự trọng cuối cùng của tôi đã khiến tôi không thể khóc ngay tại chỗ.
Tôi vội mở cửa rồi để lại một lời.
"Em nhớ ra là quên lấy đồ, anh về trước đi, em sẽ bảo tài xế đến đón em sau."
Nói xong, tôi nhanh chóng xuống xe bỏ chạy.
"Vân Vân!"
Tiếng bước chân của Cố Thanh đuổi theo tôi vang lên từ phía sau.
Tôi hoảng sợ chạy nhanh hơn.
Những giọt nước mắt không còn kiềm chế được nữa mà rơi xuống như thể không có điểm dừng.
Hoàn toàn không để ý xung quanh.
Tôi ngồi xổm trong một con hẻm thấp, vùi mình vào đầu gối khóc nức nở.
Đột nhiên một âm thanh xào xạc phát ra từ bên cạnh tôi.
Tôi nhìn lên.
Qua đôi mắt đẫm lệ, tôi nhìn thấy một chàng trai đẹp trai đội mũ bảo hộ và mặc áo công nhân đang ngồi xổm đối diện mình.
Anh ấy đang mang theo hộp cơm trưa.
Thỉnh thoảng anh lại ngước lên nhìn tôi rồi ăn một miếng cơm.
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Lần đầu tiên tôi biết có người đàn ông chuyển gạch ở công trường lại đẹp trai đến vậy.
Anh ta trông chỉ khoảng 22 hoặc 23 tuổi, góc cạnh sắc nét, một đôi mắt phượng đặc biệt sáng, chiếc mũi thẳng và ngay cả làn da cũng không rám nắng.
Dù đang ngồi xổm trước mặt tôi để và cơm nhưng vẫn có một cảm giác rất trang nghiêm.
Tôi quên mất mình vẫn đang khóc.