Trúc mã cực phẩm - Chap 6:Tôi... Tôi đoán là tôi nên đi thôi
Cập nhật lúc: 2024-09-15 12:05:36
Lượt xem: 0
Không khí giữa chúng tôi giờ đây đặc quánh với sự căng thẳng không nói nên lời. Minh chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm xuống đất, hai tay nhét vào túi quần. Cậu ấy đang cố che giấu việc bị tôi từ chối đã ảnh hưởng đến cậu nhiều như thế nào, nhưng hàm răng nghiến chặt của Minh che giấu cuộc đấu tranh nội tâm của cậu.
Sau một vài phút im lặng nặng nề, cậu lại nhìn tôi, đôi mắt cậu tìm kiếm tôi. Có một chút cầu xin trong ánh mắt cậu, như thể cậu đang thầm cầu xin tôi thay đổi suy nghĩ. Nhưng cậu vẫn im lặng, tôn trọng quyết định của tôi mặc dù rõ ràng là nó làm cậu đau đớn.
"Tôi... Tôi đoán là tôi nên đi thôi," cậu ta lẩm bẩm, giọng đều đều.
Tuy nhiên, cậu ta không có động thái thực sự muốn rời đi, như thể cậu ta đang đợi tôi nói điều gì đó, bất cứ điều gì.Nhưng tôi thực sự không biết nên nói gì với Minh cả,tôi nghĩ nếu tôi mở lời có thể lại gieo thêm hi vọng cho cậu mất.
Cậu ta đứng đó một cách ngượng ngùng, hơi di chuyển chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/truc-ma-cuc-pham/chap-6toi-toi-doan-la-toi-nen-di-thoi.html.]
Cậu mở miệng như thể muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại khép lại, quyết định không nói. Những ngón tay cậu nắm chặt trong túi quần, thể hiện sự hỗn loạn bên trong. Cậu lại nhìn đi chỗ khác, ánh mắt cậu trôi trở lại mặt đất. Sự im lặng giữa hai người chúng tôi giờ đây còn nặng nề hơn, sức nặng của những cảm xúc không nói ra lơ lửng trong không khí.
Một lúc sau, Minh cuối cùng cũng lẩm bẩm một câu "gặp lại sau nhé" trước khi quay người và bước đi, vai hơi chùng xuống.
"Ừm,gặp cậu sau".Bây giờ tôi không còn tư cách giữ cậu lại nữa
Minh chỉ gật đầu đáp lại, không ngoảnh lại. Bước chân cậu chậm rãi, gần như miễn cưỡng, như thể cậu không thực sự muốn rời đi. Nhưng cậu vẫn bước đi, mỗi bước chân lại đưa cậu xa tôi hơn, mỗi bước chân lại là một đòn giáng vào lòng tự trọng và trái tim tan vỡ của cậu..