Trọng Sinh Ta Dẫn Theo Gia Tộc Thay Đổi Triều Đại - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-11-12 19:41:24
Lượt xem: 316
13
Ngoài cổng, Từ An Nghĩa mặc thường phục màu xanh, ống tay áo thêu hoa văn bằng chỉ vàng, tư thái thanh cao lạnh lùng.
“Quà đáp lễ của nàng đâu?” Vừa thấy ta, hắn liền đưa tay ra, rồi nói thêm: “Ta tình cờ đi ngang qua, tiện thể tự mình đến lấy, nàng chỉ cần giao cho ta là được.”
Ta hơi ngơ ngác: “Nhưng... nhưng ta còn chưa...”
“Chưa có?” Hàng lông mày kiếm nhíu lại, hắn bước lên bậc thềm một bước” “Nàng không muốn?”
“Hai ta sắp kết hôn, nhất định phải trao đổi tín vật đính ước, như vậy mới xem là chu toàn. Dù trong lòng nàng không muốn gả cho ta, bề ngoài cũng nên làm tròn bổn phận.”
“Nàng yên tâm, sau khi thành thân, nếu nàng không muốn điều gì, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc nàng.”
“Ta sẽ cho người chuẩn bị quà đáp lễ của nàng, nàng chỉ cần giao cho tỳ nữ mang đến phủ thường của ta là được.”
“Nếu vậy, ta xin phép không quấy rầy nàng nữa.”
Hắn nói một tràng dài xong, lập tức quay người bước đi, hoàn toàn không đợi ta mở miệng tra lời lấy một câu.
Cái gì chứ…
Người này sao lại kỳ lạ vậy?
Bình thường nhìn có vẻ lạnh lùng, lúc nào cũng là kiệm lời ít nói, sao đột nhiên lại tuôn ra một tràng dài, khiến người khác chẳng kịp xen vào nửa lời.
Thấy hắn đã bước đi khá xa, ta bước qua ngưỡng cửa, đuổi theo, nắm lấy góc áo hắn: “Khoan đã!”
“Còn chuyện gì sao?” Từ An Nghĩa dừng bước, hơi quay người, khí chất áp bức ban nãy bỗng chốc tan biến.
“Chàng tự nói nhiều như vậy nhưng ta đã nói câu nào là không muốn chưa? Có ai cư xử như chàng không? Ta còn chưa nói gì mà chàng đã tự mỉnh nổi giận rồi.”
Ta khẽ thở ra một hơi, lấy từ trong tay áo ra tờ “giấy nợ” đặt vào trong lòng bàn tay hắn: “Không phải ta không muốn đáp lễ, mà là do chàng yêu cầu quá gấp gáp.”
“Hôm qua vừa được ban hôn, hôm nay chàng đã sai người đến nạp sính lễ, lại muốn trao đổi tín vật, làm sao ta kịp chuẩn bị quà đáp lễ cho chàng? Cho chàng giấy nợ này trước, sau này ta sẽ bổ sung.”
Hắn thoáng sững người lại, rồi đột nhiên vươn tay nắm lấy bàn tay ta đang định thu về, lòng bàn tay to lớn và ấm áp của hắn nắm trọn lấy tay ta.
Đầu ngón tay hơi chai sần nhẹ nhàng chạm lên mu bàn tay ta, hắn khẽ thở dài: “Có một số việc, làm sớm một chút vẫn tốt hơn là làm muộn.”
“Ta sợ muộn rồi, sẽ bỏ lỡ mất.”
Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn lan tỏa, khiến trong lòng ta cũng dần nóng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trong-sinh-ta-dan-theo-gia-toc-thay-doi-trieu-dai/chuong-9.html.]
Ta hơi sững sờ.
Hóa ra hắn cũng sợ bỏ lỡ ta sao?
Vậy tại sao kiếp trước, khi biết ta được ban hôn cho Triệu Hoằng Huyền, hắn lại không một lần đến tìm ta?
Tại sao trước khi ta gả cho Triệu Hoằng Huyền, hắn chưa từng xuất hiện một lần nào?
Mãi đến sau khi ta thành thân, hắn mới lạnh lùng đứng trước mặt ta, nhưng một lời trách móc ta phản bội ước hôn ước năm xưa cũng không chịu nói ra với ta.
Ta biết kiếp trước ta đã gả sai người, sai ở chỗ ta tùy hứng hờn dỗi, không phải lỗi của Từ An Nghĩa.
Nhưng ta vẫn không thể kiềm chế được mà oán trách hắn ít nhiều. Nếu như sau buổi yến tiệc hôm đó hắn nhờ người đưa thư cho ta, có lẽ...
Trong lòng có một tiếng nói khác vang lên: Vô ích thôi, từ lúc Triệu Hoằng Huyền kéo ta từ dưới nước lên, thánh chỉ ban hôn đã định.
Cũng may, đó là kiếp trước, không phải kiếp này, chẳng còn cái gọi là “đã định” nào nữa.
Ta lấy lại tinh thần, ánh mắt rơi vào bàn tay của Từ An Nghĩa, mới nhận ra rằng hắn đang dùng bàn tay bị thương hôm qua.
Có lẽ là vì hắn sốt ruột.
Hắn sốt ruột vì điều gì?
Trong lòng ta có chút rung động, ta ngước mắt lên, nói ra từng chữ rõ ràng: “Gả cho chàng, là điều ta cam tâm tình nguyện.”
Hắn thoáng ngẩn người, trong đôi mắt sâu thẳm dường như thoáng qua nét cực kỳ đau buồn.
Nhưng rất nhanh, nét bi thương ấy đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hắn siết chặt tay, giống như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Cuối cùng, đuôi mắt hắn ửng đỏ, môi khẽ cong lên, thì thầm: “Nếu vậy thì tốt rồi.”
14
Sau khi ta cùng mẫu thân ở tại chùa Lăng Ẩn Tự được mấy ngày, ta nhận được thư nhà do người đưa tin của phụ thân và huynh trưởng gửi tới.
Trong thư có nhắc đến chuyện hôn sự của ta đã hoàn thành ba lễ sáu nghi thức, chỉ còn đợi mẫu thân trở về để cùng định ngày kết hôn.
Thư viết dài dòng, chỉ toàn là những chuyện thường nhật trong gia đình, chỉ là giữa chừng lại bất ngờ nhắc tới: [Hoàng thượng đột ngột lâm bệnh, Nhị điện hạ hiếu kính, ngày hôm qua đã tự xin hầu hạ.]
[Phụ thân ưu tư quá độ, ban đêm bị nhiễm phong hàn, đã cáo bệnh ở nhà, mong muội và mẫu thân ở bên ngoài cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng lo lắng, đừng vội vàng.]
Ta đọc đi đọc lại mấy lần, chỉ cảm thấy giống như đang nhắc nhở ta, trong triều có thể có biến cố, bảo ta và mẫu thân đừng trở về kinh.
Ta suy nghĩ một lúc, rồi viết hai lá thư.