Trọng Sinh Ta Dẫn Theo Gia Tộc Thay Đổi Triều Đại - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-11-12 17:42:19
Lượt xem: 425
4
Ta ôm lấy hai cánh tay, thử mở miệng gọi một tiếng “Mẫu thân”.
Giọng nói trong trẻo, rõ ràng từng chữ, không còn là những âm thanh “a a a” vô nghĩa.
Mẫu thân không trả lời ta, chỉ hối thúc ta mau mau mau trang điểm.
Ra khỏi cửa, ta lại gặp được phụ thân và đại ca Tô Cẩn, hai người ngồi trên lưng ngựa, đồng thời nhắc nhở:
“Trong bữa tiệc hôm nay, phải khiêm tốn kín tiếng, đừng để quý nhân trong cung chú ý tới con, con đã có hôn ước rồi.”
“Muội muội, ta và Tử Giang sẽ kết thúc sớm để đến đón muội, đến lúc đó đẽ bảo cung nhân tìm muội.”
Tử Giang, là tự của Từ An Nghĩa.
Trái tim ta khẽ run lên.
Ta và hắn là thanh mai trúc mã, đã có hôn ước từ lâu nhưng chưa bao giờ biết được tâm ý của đối phương.
Ta từng nghĩ người trong lòng hắn là Trưởng công chúa.
Mãi đến ngày hắn dẫn quân đánh tới kinh thành, ta mới hiểu được tâm ý của hắn.
Nhưng khi đó đã quá muộn.
Bây giờ lại thật đúng lúc.
Ta ngoan ngoãn nghe lời phụ thân và đại ca, hai người cưỡi ngựa đi trước.
Ta ngồi vào kiệu, tiến cung.
Trong bữa tiệc, mọi người trò chuyện hàn huyên, bỗng nhiên có ý kiến muốn đến ngự hoa viên thưởng hoa.
Ta cùng đi theo, đi được nửa được thì gặp được một cung nữ.
“Tô tiểu thư, Từ Thị lang bảo nô tỳ mời tiểu thư qua đó, nói là có chuyện cần bàn.”
Ta liếc nàng ta một cái: “Nói với huynh ấy, ta không đi.”
Ở kiếp trước cũng chính người cung nữ này đã lừa ta, chỉ để ta tận mắt chứng kiến Từ An Nghĩa và Trưởng công chúa đứng cạnh nhau, khiến ta phải ghen tuông hiểu lầm.
Có lẽ vì câu trả lời của ta quá dứt khoát, cung nữ ngơ ngác một lúc rồi mới rời đi.
Ta đứng bên cạnh hòn giả sơn, tránh xa khỏi hồ sen.
Đúng lúc này, Trưởng công chúa lại đi tới kéo ta: “Hóa ra Tô cô nương ở đây, để bản cung tìm mãi!”
“Bản cung nghe nói Tô cô nương rất thích hoa sen, trong hồ có một đóa hoa sen nở rất đẹp, mau cùng bản cung đến gần ngắm cho rõ!”
Ta bừng tỉnh, thì ra ở kiếp trước, Trưởng công chúa đã ngầm giúp Triệu Hoằng Huyền.
Vừa nói, nàng ta vừa kéo tay ta về phía bờ hồ.
Ta còn chưa rút tay ra, từ sau lưng, một lực mạnh bất ngờ đẩy ta về phía trước.
“Ùm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trong-sinh-ta-dan-theo-gia-toc-thay-doi-trieu-dai/chuong-2.html.]
“A! Có người rơi xuống nước rồi!”
Ngay sau đó, lại có tiếng “ùm” nữa, có người phía sau cũng rơi xuống nước cùng ta.
Gần như cùng lúc, cánh tay của ta bị người nắm lấy.
Ta giãy giụa, một cước đạp mạnh vào bụng đối phương, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Triệu Hoằng Huyền.
Hắn ta buông tay nhưng lại định kéo ta lần nữa.
Lúc này ta lập tức đạp chân, bơi ra xa.
Kiếp trước, sau khi rơi xuống nước trở về phủ, đại ca ta rất lo lắng, nên đã tìm nữ tỳ dạy ta học bơi.
5
Ta đi theo vị trí mà Từ An Nghĩa đã đến trong kiếp trước, nhìn thấy góc áo màu tím đậm liền ló đầu ra.
Chỉ thấy hắn cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng thoáng qua vẻ ngạc nhiên.
“Oán...”
Bùm!
Hắn cúi người, đưa tay ra, ta liền kéo hắn xuống nước.
Lúc này ta đã không còn nhiều sức lực, cả người dứt khoát bám chặt vào trên hắn, không tránh né chút nào mà dính sát vào hắn.
Hắn dường như cũng không có ý tránh né hiềm nghi, ôm chặt lấy ta, kéo ta lên bờ.
Hắn cởi áo choàng quấn quanh người ta, rồi bế ta lên.
Tiếng nước soạt soạt, Triệu Hoằng Huyền nổi lên mặt nước: “Buông nàng ấy ra.”
Giọng nói u ám mang theo vẻ uy hiếp, khiến ta theo phản xạ tự nhiên hoảng sợ, run rẩy không kiểm soát được.
“Đừng...”
Từ An Nghĩa ôm ta chặt hơn.
Lúc này, mọi người đã chen chúc xông tới, nhìn thấy Từ An Nghĩa ôm ta, trong nước lại có Triệu Hoằng Huyền, tất cả đều đứng sững lại.
Trưởng công chúa cũng đi theo đến, đầu tiên là sững sờ, sau đó lại ra lệnh cho người cứu Triệu Hoằng Huyền lên.
“Từ thị lang và Tô cô nương đều đã ướt sũng, hay là thay y phục trước đi đã.” Nàng ta lên tiếng, vẫy tay gọi cung nữ dẫn ta đi.
Ta nhớ lại chuyện nàng ta đã giúp Triệu Hoằng Huyền đẩy ta xuống nước, càng thêm phòng bị, liền ôm chặt lấy Từ An Nghĩa.
Thậm chí ta còn vùi mặt vào cổ hắn, thút tha thút thít khóc.
“Hu hu hu, sợ quá, sợ quá...”
“Trong hồ có thủy quái, ta có thể tự tự bơi lên bờ nhưng thủy quái kia cứ bắt lấy ta, không cho ta lên bờ!”
“Nó còn không ngừng kéo ta xuống, kéo ta đến chỗ nó!”
“Hu hu hu, Tử Giang huynh, Oán Nhi sợ quá...”
Toàn thân ta run rẩy, giọng nói lạc đi, để cho mọi người đều nghĩ rằng ta chỉ là bị rơi xuống nước, bị hoảng sợ.