TRỌNG SINH NUÔI CHỒNG TỪ BÉ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-24 16:48:02
Lượt xem: 394
12
Ta vốn định lại lần nữa xin Lưu Vu cho mình từ chức, kết quả Lưu Vu đột nhiên sốt cao không lùi, đau bụng khó nhịn, ngất ở trước mặt mọi người.
Ngự y tới tới lui lui, thần sắc nan kham, cuối cùng ra kết luận là trúng độc.
Sống lại một lần, Lưu Vu sao lại còn trúng độc?
Như thế nào trúng độc ngay lúc này?
Ta muốn vừa chiếu cố Lưu Vu, vừa âm thầm tra tìm hung thủ, nhưng Lưu Vu trong lúc hôn mê vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y của ta không bỏ, ta căn bản không thể phân thân.
“Ngụy tỷ tỷ, nóng quá.”
Lưu Vu thấp giọng rên rỉ, ta đem khăn nhúng nước lạnh đắp lên trán hắn.
“Uyển Uyển, Uyển Uyển.”
Một lát sau, Lưu Vu vô ý thức mà kêu tên Triệu Uyển Uyển, tay của ta đặt giữa không trung, không nhấc lên nổi.
Ta đến tìm Triệu Uyển Uyển, khẩn cầu nàng đi chiếu cố Tam hoàng tử.
Triệu Uyển Uyển vui vẻ đi, qua mấy ngày, bệnh tình của Lưu Vu đã chuyển biến tốt.
Ta trở lại phòng của mình, đang phát ngốc nhìn bao hành lý thì mấy thị vệ đột nhiên xông tới kéo ta vào Thận Hình Tư.
Quan chủ thẩm nói ta là gian tế của phế Thái Tử, ẩn núp bên cạnh Tam hoàng tử để truyền tin tức, hạ độc mưu hại hoàng tử.
Kiếp trước Ngụy Thập Nương vì phế Thái Tử, quả thật từng muốn hạ độc mưu hại Lưu Vu, bị ta bắt được rồi xử tử.
Nhưng hiện giờ ta không làm chuyện này, sao có khả năng thừa nhận.
“Không phải ngươi, sao lại muốn cuốn gói trốn chạy.”
Quan chủ thẩm lấy ra độc dược lục soát được từ bao hành lý, còn liệt ra lời khai của phế Thái Tử chính miệng nói ra khi bị tra tấn, ngày nào tháng nào bao nhiêu ngân lượng, cung cấp bao nhiêu manh mối, từ lúc điện hạ mười tuổi cho đến khi phế Thái tử bỏ mình mới dừng lại.
Ta vội vàng biện bạch mình sớm đã thẳng thắn nói với tam điện hạ việc này, không thể bởi vậy mà định tội ta, ta muốn gặp Tam hoàng tử.
Quan chủ thẩm lắc đầu cười, tiếp theo liệt kê ra chứng cứ phạm tội thứ hai.
Bọn họ từ trong hồ nước vớt được t.h.i t.h.ể của thị vệ mất tích, trong tay của hắn nắm chặt góc áo của một cung nữ nào đó, mà góc áo kia bên trên thêu hoa lan, là hoa văn độc đáo của riêng ta.
Thì ra đây là một âm mưu tỉ mỉ bố trí nhằm vào ta, bọn họ thậm chí không cần mời ta, đã trực tiếp kéo ta vào bẫy rập.
Ta kiên trì muốn gặp Tam hoàng tử, phải đợi hắn tới, ta mới có thể mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trong-sinh-nuoi-chong-tu-be/chuong-8.html.]
Quan chủ thẩm quan nói ta rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, bọn họ dụng hình với ta, hình phạt kẹp tay chân chính thì ra là đau đớn như thế, đau đến ta chec đi sống lại, đau đến ta hôn mê rất nhiều lần.
Ta vô cùng hy vọng Lưu Vu xuất hiện cứu vớt ta, nhưng lại rất rõ ràng, không có người bên trên đồng ý, bọn họ sao có thể tới trong cung bắt người.
Người có địa vị cao hơn hoàng tử, chỉ có thể là lão hoàng đế hoa mắt ù tai nhưng vẫn khôn khéo.
Ta không còn sức lực nằm trên đám cỏ khô, rốt cuộc chờ được người trong dự kiến - Triệu Uyển Uyển.
Triệu Uyển Uyển gỡ xuống áo choàng đen, lộ ra dung nhan đoan chính xinh đẹp có một không hai, hào phóng mà cho ta mộti đường sống.
Nàng nói lão hoàng đế nhìn ra Lưu Vu đối với ta có cảm tình đặc biệt, mà ta lại từng là mật thám của phế Thái Tử, nên muốn trừ khử ta.
Đại thái giám Tam Bảo thân cận của lão hoàng đế, người đã nhận ba nén vàng của ta lúc trước, đối với ta có ấn tượng tốt, nguyện ý cứu ta ra tù, tiền đề là ta cùng hắn “kết duyên”.
Triệu Uyển Uyển còn nói nàng nhìn ra một hạ nhân như ta, không biết liêm sỉ mà thích Lưu Vu, thì nên vì lòng trung thành với chủ tử mà gả cho đại thái giám Tam Bảo, có thể làm hắn nói tốt về Lưu Vu trước mặt lão hoàng đế.
Bằng không ngày mai chờ đợi ta sẽ là một bộ khổ hình khác - dán giấy ướt.
Đến lúc đó sẽ có từng tầng từng tầng giấy trắng dán lên mặt ta, cho đến khi không cách nào hô hấp, hít thở không thông mà chec.
Gả cho Tam Bảo cũng chỉ là một con đường chec khác, những cung nữ cùng hắn “kết duyên” có ai mà không bị ngược đãi đến chec thảm trong cung.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ta vẫn kiên trì muốn gặp Tam hoàng tử.
Triệu Uyển Uyển móc ra một khối đồ vật màu trắng ném tới tay ta.
“Ngươi cho rằng điện hạ sau khi phát giác ngươi hạ độc hắn, thì vẫn sẽ vô điều kiện tín nhiệm ngươi sao?”
Ta mở ra lòng bàn tay, thấy được đồ vật quen thuộc.
Đó là Lưu Vu đưa cho ta bùa hộ mệnh được làm từ sừng hươu trắng, ta một khối, hắn một khối.
Ta còn treo ở trước ngực, vậy cái trên tay chỉ có thể là của Lưu Vu.
Triệu Uyển Uyển rất đắc ý, cũng rất thông minh, nàng bắt được điểm yếu của ta.
Hoàng Hậu nương nương không thích Lưu Vu, Lưu Vu có đạt được vị trí Thái Tử hay không còn chưa biết, bọn họ cần thái giám Tam Bảo trợ giúp, nên bắt ta hy sinh, lập công chuộc tội.
Điều này cũng là điều Lưu Vu muốn, Triệu Uyển Uyển nói nàng chỉ là ra mặt truyền đạt.
Đây là mưu lược và tàn nhẫn của đế vương, là bộ dáng mà ta vẫn luôn chờ đợi hắn trở thành, Lưu Vu không chỉ làm được, còn làm được vượt quá mong muốn của ta, ta cười, cười đến miệng chua xót.
Triệu Uyển Uyển cho ta thời gian một đêm để lựa chọn, ta suy nghĩ thật lâu thật lâu, nghĩ đến rơi lệ đầy mặt, nghĩ đến quan chủ thẩm quan đem dụng cụ tra tấn tới, từng tầng giấy trắng dán lên mặt, ta mới dùng hết sức lực cuối cùng gọi tên Triệu Uyển Uyển.