Trọng Sinh Ngày Thái Tử Yêu Cầu Ta Gánh Tội Thay Tỷ Tỷ - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-17 21:43:54
Lượt xem: 404
7.
Chiêu dụ rắn ra khỏi hang của hoàng đế tại yến tiệc đã khiến thái tử không thể ngồi yên.
Hôm sau, hắn ta đến phủ thừa tướng, trước là đối phó tỷ tỷ, sau lại đến tiểu viện của ta.
Lúc bấy giờ, ta đang tựa vào hàng rào vọng lâu nghỉ mát, suy nghĩ xem làm sao mới có thể tra được tin tức ta muốn từ chỗ Triệu Càn.
Bóng thái tử vội vàng đi tới lướt qua khóe mắt, ta lập tức cầm thức ăn cho cá, vóc một nắm ném xuống hồ, giả thành dáng vẻ ngây thơ, dịu dàng hắn ta yêu thích nhất trong tiền kiếp.
“Yên Nhi, chuyện hôm qua khiến nàng chịu ấm ức rồi.” Hắn ta ra chiều đau xót: “May mắn không có gì nguy hiểm. Phụ hoàng nói nàng bắt giặc lập công, còn thưởng ngọc Phi Phượng. Có điều Yên Nhi à, tên giặc này là chỉ ai vậy?”
Ta thầm cười lớn trong bụng. Ta còn chưa ra tay, hắn đã gài ta trước. Hành động này khác gì giấu đầu hở đuôi, chứng tỏ hắn biết thân phận gian tế Bắc Tư.
Ta đổi sang biểu cảm đáng thương: “Ta không sao, chỉ là nghe hoàng thượng tăng hình phạt và phải bị đ á n h sáu mươi gậy thì ta sợ hãi, rồi nói dối rằng mình trông thấy tỳ nữ trộm đồ. Hoàng thượng sai người soát người nàng ta. Có lẽ trên người nàng ta thực sự có thứ gì đó không nên có, nên mới tha cho ta. Thái tử ca ca, tỳ nữ đó là người hầu trong đông cung của huynh. Hôm nay huynh trở về nhất định phải sai người điều tra xem có bị mất thứ gì không.”
Lần này, ta lại đưa đẩy sang hoàng đế. Thái tử không khỏi trán toát mồ hôi, lắp bắp nói: “Hóa ra là vậy. Sau khi ta hồi cung, chắc chắn sẽ kiểm tra.”
“Còn có ngọc bội này, mỗi một vị hoàng tử chỉ có một mảnh, thái tử ca ca cũng lấy về đi. Bằng không, để người khác biết được sẽ dễ dẫn tới hiểu lầm. Bây giờ ta đã có ngọc Phi Phượng, tỷ tỷ muốn ngăn ta vào đông cung cũng không được.” Ta ngẩng đầu, thật hồn nhiên nói với hắn ta.
Ngọc Bội bắt buộc phải trả cho hắn ta. Thứ nhất, tránh việc sau này hắn nghi ngờ ta dùng mảnh ngọc này để thêu dệt. Hai là khi hoàng đế hỏi tới, ta có thể nói bừa rằng lấy nó để thăm dò thái tử.
Ở đây có một rổ Pandas
Sắc mặt thái tử càng trở nên xấu xí. Hẳn là Tống Thanh Nhạc vì chuyện ta muốn vào cung hôm qua mà gây gổ với hắn ta.
Ta cố ý khiêu khích hắn. Dù gì Tống Thanh Nhạc cũng là chính phi do hoàng thượng đích thân hạ chỉ. Quậy cho đục nước đối với hắn mà nói không phải chuyện tốt lành gì cho cam.
Sau khi thái tử rời khỏi, ta cải trang đi theo hắn ta. Có chiêu dụ rắn trước đó của hoàng đế, kế đến là ta tác động. Hắn ta nhất định sẽ phải hành động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trong-sinh-ngay-thai-tu-yeu-cau-ta-ganh-toi-thay-ty-ty/7.html.]
Quả nhiên, ra khỏi phủ thừa tướng, hắn ta không về đông cung mà thuê một chiếc kiệu vải bình thường, đảo quanh phố vài vòng rồi mới đi thẳng tới hội quán Nam Khúc gần cầu Phúc Lộc ở tây thành.
Hắn ta tiến vào sảnh lớn và lên lầu ba.
Ta đợi chốc lát cũng bám theo sau, nhưng lại bị người của hội quán chặn lại, nói rằng hôm nay hoa khôi bậc nhất nơi đây có khách quý bao, không tiếp khách bên ngoài.
Ta suy nghĩ rồi đi đến tiệm may không xa chọn một bộ y phục mới. Tiếp đến, ta quay lại hội quán đó và yêu cầu gặp thái tử với danh nghĩa Tống Thanh Nhạc.
Người của hội quán mới đầu còn ngăn cản ta. Nhưng ta nhất quyết nói thái tử hẹn gặp ta tại nơi này.
Chẳng mấy chốc, người của thái tử từ đằng xa liếc mắt nhìn ta và bẩm báo lại cho Triệu Càn. Theo đó, ta được dẫn vào một căn phòng. Người kia nói: “Thanh Nhạc tiểu thư, điện hạ đang tiếp khách, phiền người ở đây đợi một chút.”
Đương nhiên ta sẽ không đợi. Với tính nóng nảy của Tống Thanh Nhạc, càng không có khả năng chờ đợi.
Ta gắt gỏng gọi hắn: “Đứng lại! Ta đang xem y phục ở tiệm may Thẩm thị đầu phố thì trông thấy thái tử cùng ngươi bước vào hội quán này từ xa. Trước đó, người hội quán bảo hoa khôi nơi đây đã được người ta bao trọn. Vậy vị khách quý mà thái tử gặp, không phải hoa khôi này đâu nhỉ?”
Người bên cạnh thái tử có lẽ không phải lần đầu trông thấy Tống Thanh Nhạc nổi giận. Hắn lau trán lấm tấm mồ hôi: “Đương nhiên không phải. Thái tử gặp khách nam.”
Ta vung tay t á t hắn, cười khẩy: “Ngươi xem ta là đồ ngốc sao? Ai lại gặp khách nam ở Nam Khúc nghệ quán? Dẫn ta đi gặp thái tử, bằng không có chuyện gì thì ngươi tự đi mà gánh.”
Vẻ mặt hắn bất lực thấy rõ, hiện đang lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.
Giữa lúc do dự, thái tử lại phái người khác tới, đứng ngoài cửa nói với ta: “Điện hạ mời người đi qua.”
Ta chỉnh vạt váy, kênh kiệu theo hắn bước vào một căn phòng tao nhã. Có một cô gái dung mạo hơn người đang gảy cổ cầm ở một bên, thanh âm thanh thoát tựa nước chảy êm đềm mà tinh tế.
Bên trong căn phòng, vị trí gần cửa sổ là thái tử đang ngồi chính tọa cùng một người đàn ông lạ mặt khác ở hai đầu chiếc bàn gỗ mun.
Ta chưa kịp đứng vững thì người đàn ông kia đã đứng dậy, tiến về phía ta: “Chính ngươi đã g i ế t muội muội Tâm Du của ta?”