Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trọng Sinh Lựa Chọn Lại Từ Đầu - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:08:36
Lượt xem: 308

15

 

Ngày càng dài hơn, gió xuân ấm áp thổi đến.

 

Hoắc Hữu Phương đã đặt chỗ trước, trời còn chưa sáng đã kéo ta chạy đến một tửu lâu bên đường nghênh đón quân đội Hoắc gia khải hoàn.

 

Ta tựa người vào bên cửa sổ, thanh niên cưỡi ngựa đi ngang qua trên đường dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn ta.

 

"Nhị tẩu, nhị tẩu!"

 

Hoắc Hữu Phương lắc lắc cánh tay của ta.

 

"Nhị ca đang nhìn tẩu kìa! Có rất nhiều nữ tử đang ném túi hương cho hắn, tẩu cũng nhanh ném cho hắn một cái đi.”

 

“Ta không mang theo...”

 

Lời còn chưa dứt, Hoắc Hữu Phương đã nhét một hơi bảy tám túi hương vào người ta.

 

Ta buồn cười nhìn nàng ấy một cái, ném một túi hương về phía Hoắc Nghiêu, nhưng độ chính xác và lực ném đều quá kém.

 

Nhìn thấy túi hương sắp rơi vào đám đông, Hoắc Nghiêu đột nhiên vung roi ngựa ra, cuộn túi hương trở về.

 

Hắn ngẩng đầu lên, đang định cười với ta một tiếng thì lại bị đại lang Hoắc gia đ.ấ.m một cái vào cánh tay..

 

"Nhị ca làm loạn, bị đại ca dạy dỗ."

 

Hoắc Hữu Phương nắm lấy cánh tay của ta, cười rạng rỡ.

 

Sau khi đoàn quân đi qua, ta và Hoắc Hữu Phương cũng trở về phủ.

 

Nàng ấy giống như một chú chim nhỏ, vui vẻ kể lại cho lão thái quân và đại tẩu những gì đã thấy ngày hôm nay.

 

Lão thái quân cười nói: “Vậy hôm nay cháu có nhìn thấy phu quân tương lai của mình không?”

 

"Có nhìn thấy, chàng ấy đi cuối cùng."

 

Hoắc Hữu Phương lại cười nói: "Cũng may chàng ấy còn được cưỡi ngựa, nếu không cháu cũng không nhìn thấy chàng ấy."

 

Năm trước nàng ấy đã đính hôn với một phó uý dưới quyền Hoắc lão tướng quân.

 

Mùa hè này cũng phải xuất giá.

 

Đại tẩu đứng dậy chuẩn bị tiệc để các huynh đệ mới khách, ta cũng chạy theo giúp đỡ, bị nàng ấy đẩy trở về.

 

“Quy Vãn, muội về thay quần áo mới đi.”

 

Ta bối rối nhìn váy áo của mình một chút.

 

Đại tẩu thở dài rồi bảo một tỳ nữ bên cạnh mình đưa ta trở về.

 

Tỳ nữ đưa ta vào phòng,thì thầm vài lời với tỳ nữ của ta.

 

Bọn họ vậy mà lại lục tung cả phòng, tìm ra bộ hỷ phục của ta.

 

Người này thay quần áo cho ta, người kia chạy bên cạnh trang điểm.

 

Sau khi loay hoay suốt một canh giờ, ta đã mặc được bộ quần áo giống hệt ngày xuất giá.

 

Cuối cùng, một cây quạt tròn được nhét vào trong tay ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trong-sinh-lua-chon-lai-tu-dau/chuong-10.html.]

Nhóm tỳ nữ hành lễ với ta rồi quay người lui ra ngoài.

 

Chờ một lúc, một đôi giày ngắn màu đen dừng lại trước mặt ta.

 

“Quy Vãn.” Hắn nói: “Ta về rồi.”

 

16

 

Ba ngày sau, Hoắc gia tổ chức tiệc chiêu đãi họ hàng, bạn bè đến đoàn tụ.

 

Với tư cách là đích tỷ của ta, Trịnh Quy Ngu đương nhiên cũng nhận được thiếp mời.

 

Khi nhìn thấy nàng ấy dẫn Tạ Dĩ An và nữ nhi nhà Tạ gia cùng nhau đi vào cửa, ta đã biết Tạ Dĩ An đã diệt trừ mầm mống nghi ngờ ta gieo vào trong lòng đích tỷ.

 

cô gái Tạ Dĩ An ra cửa với vẻ mặt vui vẻ, tôi biết rằng mà tôi đã gieo vào lòng cô ấy.

 

“Quy Vãn, Hoắc Nhị Lang có sống thì sao chứ, dù sao cuối cùng hắn cũng chỉ là một võ tướng mà thôi.”

 

Trịnh Quy Ngu chặn ta lại ở một nơi vắng vẻ, nói với giọng điệu chế nhạo:

 

"Khi kỳ thi mùa xuân yết bảng, Tạ Dĩ An trúng giải hội nguyên, mà trong bụng ta đã mang cốt nhục của chàng ấy.”

 

Ta hơi giật mình.

 

Trịnh Quy Ngu nhìn thấy phản ứng của ta, khẽ vuốt ve bụng mình.

 

“Chàng ấy không muốn chạm vào muội, đừng cho rằng tỷ cũng giống muội.”

 

"Trịnh Quy Vãn, đời này nhất định phải là tỷ có được cuộc sống tốt nhất!"

 

Mà ánh mắt ta nhìn nàng ấy chẳng có gì ngoài sự thương hại.

 

Ở kiếp trước, khi ta gặp phải sự việc đó, điều may mắn nhất chính là hắn ta không muốn chạm vào người ta, không để cho ta sinh con cái cho hắn.

 

Nhưng lần này, vì để xua tan sự nghi ngờ của Trịnh Quy Ngu, Tạ Dĩ An đã viên phòng với nàng ấy.

 

Ta liếc nhìn cây trâm ngọc đáng giá ngàn vàng cài trên đầu nữ nhi Tạ thị ở phía xa.

 

Hiếm khi ta không tranh luận với nàng ấy, quay người rời đi.

 

Chín tháng sau, Trịnh Quy Ngu sinh hạ một đứa con trai.

 

Cùng tháng đó Tạ Dĩ An cũng được khâm điển làm tiến sĩ thái học đường.

 

Đích mẫu gọi ta cùng tham gia tiệc đầy tháng, còn nói gần nói xa nhở ta phải chuẩn bị lễ vật phong phú cho đích tỷ.

 

Ta dặn dò tỳ nữ ngay trước mặt bà ta.

 

“Nhờ đại tẩu chuẩn bị cho ta một phần lễ vật theo quy củ..”

 

Đích mẫu trừng mắt nhìn ta: “Ngươi...”

 

Ta mỉm cười ngắt lời bà ta: “Mẫu thân yên tâm đi, cho dù là chuẩn bị lễ vật theo quy củ cũng sẽ không tệ. Dù sao tướng quân phú quý, đây chính là lời mẫu thân nói cho con biết."

 

Đích mẫu vô cùng tức giận nhưng không tìm được lời nào để phản bác lại ta.

 

Dù sao khi hoàng thượng luận công ban thưởng, chẳng những phong Tôn Nặc làm hoàng thương mà còn phong cho ta tước vị Quận chúa.

 

Đây chính là do đích thân lão phu nhân tiến cung cầu xin cho ta.

 

Đích mẫu có thể tùy ý dạy dỗ thứ nữ, nhưng không thể vô lễ với quận chúa được.

Loading...