TRỌNG SINH LÀM BẢO BỐI CỦA MẸ! - END
Cập nhật lúc: 2024-10-03 16:25:26
Lượt xem: 6,728
Mẹ kế đang quỳ trên mặt đất, biểu cảm trên mặt đúng là muôn hình vạn trạng, nhưng bà ta cũng vì muốn kiếm tiền mà cố nhịn.
"Còn phải nói, ly hôn với mẹ tôi rồi, ông liền bị sao chổi chiếu, tôi nói cho ông biết, kết hôn không phải chuyện đùa, lấy phải vợ không có phúc, núi vàng núi bạc cũng bị phá tan." Tôi nhìn chằm chằm vào mẹ kế, thưởng thức vẻ mặt nhẫn nhịn đến tột cùng của bà ta.
Chu Minh Khôn liên tục gật đầu đồng ý, lại hỏi mẹ tôi, đã quỳ rồi, có thể tha thứ cho ông ta chưa.
Mẹ tôi vừa định nói gì thì tôi đã giành lời.
Tôi cười hỏi bố tôi: "Chu Minh Khôn, còn nhớ năm đó con xin tiền học, ông nói với con cái gì không?"
Bố tôi sững người, rõ ràng, ông ta đã hoàn toàn quên những lời mình từng nói.
"Lúc đó ông nói, tiền của ông cũng không phải từ trên trời rơi xuống. Bây giờ tôi xin tặng lại ông một câu, tiền của tôi chính là từ trên trời rơi xuống, nhưng tôi, nhất định, không cho ông. Cút đi!"
Vừa dứt lời, tôi liền cầm cây lau nhà quét hai con quỷ xui xẻo ra khỏi cửa.
Sau khi Chu Minh Khôn đi rồi, mẹ tôi sợ tôi buồn, nắm tay tôi, nói rất nhiều.
Đại ý là, cả đời này, bà không thể cho tôi một người bố yêu thương tôi, bà cảm thấy rất có lỗi.
Tôi ôm mẹ, nói với bà một cách thân mật: "Không có một người bố yêu thương con, đó không phải lỗi của con, cũng không phải lỗi của mẹ. Cuộc đời con người, có rất nhiều duyên phận, gặp được người tốt thì trân trọng gấp bội, gặp phải kẻ xấu thì nhanh chóng tránh xa. Con mới 19 tuổi, cuộc đời con, còn rất nhiều tương lai, con tin rằng chỉ cần ở bên mẹ, chỉ cần mẹ sống thoải mái, con sẽ có động lực để phấn đấu cho những hạnh phúc lớn lao hơn. Mẹ hãy yên tâm, hãy tin tưởng con, tin tưởng chúng ta."
Mẹ tôi khóc, bà vừa vuốt ve má tôi vừa hỏi: "Bao giờ thì con lớn vậy? Sao lại hiểu chuyện đến thế?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi cười: "Bởi vì, ông ngoại đã báo mộng cho con, bảo con phải hiểu chuyện một chút, đừng làm phiền con gái ông ấy nữa."
Mẹ tôi vừa khóc vừa cười, nói tôi nói linh tinh, nhưng đồng thời lại nhìn lên bầu trời, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhìn mẹ tôi ngây thơ trong sáng, tôi thật sự rất vui.
Kiếp này, tôi chính là thần hộ mệnh của mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trong-sinh-lam-bao-boi-cua-me/end.html.]
Ngoại truyện
Để báo đáp cô giáo chủ nhiệm đã luôn ủng hộ và bảo vệ tôi, tôi đã để mẹ nói cho cô tên cổ phiếu, rất nhanh, cô chủ nhiệm cũng trở thành tiểu phú bà.
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa, học bá Điền chính thức tỏ tình với tôi. Cách cậu ấy tỏ tình là đưa cho tôi 1000 bitcoin, nói là cậu ấy đã thức ngày đêm đào trong suốt kỳ nghỉ hè. Cầm chiếc USB chứa đựng khối tài sản kếch xù, tôi quyết định, kiếp này của tôi chính là cậu ấy.
Mẹ tôi sau khi trở thành phú bà, liền làm thủ tục nghỉ hưu sớm, bà đăng ký lớp học nhảy mà kiếp trước bà luôn muốn học, cuối cùng cũng được đứng trên sân khấu.
Bố tôi, Chu Minh Khôn, từ sau khi bị chế giễu ở nhà tôi, cộng thêm tiếng xấu "nuông chiều vợ lẽ, bạc đãi vợ cả" lan xa, những đối tác làm ăn trước đây đều chê ông ta xui xẻo, xa lánh ông ta, công việc làm ăn cũng sa sút thảm hại.
Nhiều cú sốc liên tiếp ập đến, rất nhanh ông ta cũng bị xuất huyết não giống như kiếp trước.
Vương Thục Quyên kêu trời kêu đất, vội vàng đòi ly hôn, nhưng bố tôi nhất quyết không chịu.
Kiếp này, bố tôi chắc là thật sự tin vào những lời đồn đại "Vương Thục Quyên là kẻ mang đến vận xui cho ông ta", hận Vương Thục Quyên đến tận xương tủy, thề sống c.h.ế.t cũng phải kéo bà ta c.h.ế.t chung.
Vì vậy, trước cửa hàng bán trái cây mà Vương Thục Quyên mở sau này, thường xuyên nhìn thấy bố tôi bị liệt nửa người đến quậy phá.
Hai người cứ oán thù nhau như vậy, chẳng ai còn thời gian để gây chuyện với tôi nữa.
Đối với tôi mà nói, đây quả là một niềm vui bất ngờ.
Còn Tưởng Nhiễm Nhiễm, vì sau khi chuyển lớp tâm trạng luôn không tốt, cộng thêm việc mẹ cô ta luôn bắt cô ta so sánh với tôi, trong trạng thái u uất, cô ta đã không thi đỗ đại học, học một trường vớ vẩn nào rồi.
Sau này, tôi và mẹ rời khỏi thành phố nhỏ đó.
Cuộc sống của chúng tôi quá tươi đẹp, đến nỗi chẳng ai còn quan tâm đến cuộc sống của gia đình kia nữa.
Dù sao, nghe nhiều chuyện xui xẻo, cũng sợ bản thân bị lây vận xui.
HẾT