Trong mộng vắng bóng thu - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-12 16:02:52
Lượt xem: 129
Ỷ Nguyệt mang đến một tách trà sữa hạnh nhân và nói rằng đây là bữa ăn nhẹ lúc nửa đêm mà Hạ Văn Thu đã nhờ nàng chuẩn bị.
Vì căn bệnh này mà số thịt ít ỏi mà ta nuôi được vào mùa đông năm ngoái lại bị mất đi.
Không chỉ Hạ Văn Thu, mà cả phụ mẫu của ta cũng rất lo lắng, mỗi khi có cơ hội họ sẽ cho ta ăn một đĩa đồ ăn nhẹ hoặc một chén súp.
Ta nhìn bóng dáng cô độc gầy gò trong gương đồng, ta phần nào hiểu được nỗi lo lắng trong lòng của họ.
Nhưng suy cho cùng, nó liên quan đến sinh tử, không thể dùng sức người để thay đổi được.
Trong vài ngày tiếp theo, Hạ Văn Thu cứ vừa trở về đã lao vào phòng làm việc, dường như đang thảo luận điều gì đó quan trọng với phụ thân của ta.
Ta muốn hỏi, nhưng ta chưa kịp hỏi thì hắn đã chủ động tìm ta và lấy ra thiệp mời.
Thất hoàng tử đang tổ chức tiệc hoa bên ngoài cung điện và mời bọn ta tham dự.
Nhắc tới Thất hoàng tử, ta chợt nghĩ tới Thôi Ninh Viễn.
Ta đã không gặp hắn kể từ khi hắn rời khỏi Khương gia.
Trước đó phụ mẫu của ta đã nói rằng ông đã lên cùng thuyền của Thất hoàng tử nên ta không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy ông ở tiệc hoa.
Cách đó không xa, Thôi Ninh Chi mặc một bộ quần áo lộng lẫy, trên tóc đính đầy ngọc trai, ả ta đứng giữa rất nhiều khuê tú, trông ả ta thực sự giống như một mặt trăng đang được các ngôi sao nhỏ vây quanh.
Người bên cạnh ả ta chính là Đường Lộ.
Nhìn thấy ta, Thôi Ninh Chi che miệng cười, sau đó nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt lo lắng:
"Khương tỷ, nghe nói trên đường đi học về ngươi bị ác nhân bắt cóc, sự trong sạch đã mất đi..."
Lời còn chưa dứt, trong sân bỗng nhiên im lặng.
Trong lúc nhất thời, gần như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào ta, ý tứ đã rõ ràng.
Ta bình tĩnh nhìn nàng ta, đang định nói thì Hạ Văn Thu lên tiếng trước.
Hắn mỉm cười và nói: "Tiểu thư đây có đôi tai thính quá, ngươi còn nghe được gì nữa không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trong-mong-vang-bong-thu/chuong-10.html.]
"Ý ngươi là gì?"
Nụ cười trên mặt Hạ Văn Thu tắt dần, hắn lấy một chiếc ví từ tay người hầu đi theo mình, móc nó vào đầu ngón tay và lắc nó trước mặt ả ta:
"Ví dụ như khi ngươi cấu kết với đám người đó và yêu cầu họ tấn công thê tử của ta, ngươi đã vô tình đánh rơi một số đồ đạc."
Sắc mặt Thôi Ninh Chi đột nhiên tái nhợt.
“Sao da mặt nhà ngươi dày thế? Ở nhờ nhà thê tử của ta đã ba năm rồi, ăn đồ của nàng ấy, dùng đồ của nàng ấy, thỉnh thoảng còn lấy đồ trong hộp trang sức của nàng ấy ra, tay chân không sạch sẽ, nhưng nàng ấy vẫn không buồn tính toán ngươi.”
"Ngươi thì hay rồi, giống tên ca ca ăn cháo đá bát của ngươi, nhắm mắt là quên sạch công lao dưỡng dục của nhà nàng ấy. Lại còn dám tìm đến đám ô hợp nhằm bắt cóc thê tử của ta, là do ngươi ghen tị với vẻ đẹp và sự giàu có của thê tử của ta à?"
Thôi Ninh Chi ngoan cố đáp trả:
"Ngươi, ngươi có bằng chứng gì? Tùy tiện cầm lấy một cái túi tiền rồi tự đổ oan cho ta, tất cả là do Khương Địch! Là bởi vì ả ta phóng đãng, chơi bời bên ngoài, gây chuyện, mất trinh tiết nên mới tìm đến với ngươi——"
Ả ta chưa kịp nói những lời tiếp theo thì thanh trường kiếm ở thắt lưng Hạ Văn Thu đã được rút ra khỏi vỏ rồi đặt ngang cổ ả.
Thất hoàng tử đứng lên, lạnh lùng mắng: "Hạ Văn Thu, ngươi dám rút kiếm trước mặt cô, ngươi điên à?!"
"Thật xin lỗi, Thất điện hạ. Nếu hôm nay thần đắc tội với người, một ngày nào đó thần sẽ phải chịu phạt. Thần không có chí hướng cao cả, ưu điểm lớn nhất của thần là bảo vệ người của mình."
Hạ Văn Thu quay mặt sang một bên, lười biếng cười.
“Người này rắp tâm hại người, nham hiểm độc ác, lại cùng với đám ô hợp có ý định bắt cóc thê tử của thần và tống tiền Khương gia, thần không thể nhắm mắt làm ngơ được.”
Sắc mặt Thất hoàng tử lạnh như sương: "Ngươi định g.i.ế.t người này trước mặt cô sao?"
Thiết Mộc Lan
Hạ Văn Thu chưa kịp trả lời thì Thôi Ninh Viễn cuối cùng đã đứng dậy nói:
“Nếu ta nhớ không lầm, Hạ công tử cưới nữ nhi Khương gia chỉ vì hạnh phúc, hắn vẫn sống ở Khương gia cho đến tận bây giờ, phải không?”
"Đúng vậy, đúng vậy, đó là thê tử của ta, nàng bị muội muội của ngươi hãm hại, ta không lấy lại công bằng cho nàng, còn ai có thể giúp nàng ấy?"
Hạ Văn Thu thừa nhận không chút do dự, với vẻ mặt cao thượng.
Thôi Ninh Viễn trịnh trọng nói: “Đồ không biết xấu hổ.”
"Ồ, Thôi công tử thật biết cách giới thiệu bản thân!"