Trong Mây Có Ai - C9
Cập nhật lúc: 2024-03-19 19:30:51
Lượt xem: 168
Ta nhìn biệt trang đã được trang trí, khắp nơi nửa đỏ nửa trắng.
A đệ nâng bài vị của ta từ gian phòng mà ta đã từng ở trong thời gian cầu học đi ra, coi như là đưa gả. Từ Lưu Vân nhận lấy bài vị, quỳ xuống bái lạy cha mẹ ta.
Sau đó đi thẳng tới chính sảnh, trong sảnh có Lục tiên sinh đang ngồi.
Cha mẹ của Từ Lưu Vân đều c.h.ế.t trên chiến trường, hẳn là Lục tiên sinh đã thay thế cha mẹ của hắn.
Sau khi hoàn thành các nghi lễ, Từ Lưu Vân nâng bài vị của ta vào động phòng.
Ta đã kinh ngạc đến không nói ra lời, đây giống như một trò khôi hài kinh thế hãi tục*, nhưng cha mẹ, a đệ của ta, thậm chí là cả Lục tiên sinh đều cùng phối hợp với Từ Lưu Vân tạo nên trò đùa càn quấy này.
[Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi.]
Trong hỉ phòng, Từ Lưu Vân si ngốc nhìn về phía bài vị của ta, hắn gọi một tiếng A Dao, giọng nói như đang khóc lại tựa như đang cười.
Hôm nay hắn mặc một bộ đồ đỏ nên càng khiến làn da của hắn thêm trắng nõn, tuấn tú không giống người phàm.
"Ngươi đừng khóc mà." Ta đứng bên cạnh gọi hắn, ấy thế mới phát hiện hai mắt của ta cũng đã đẫm lệ mơ màng, giọng nói nghẹn ngào nức nở.
Hắn lập tức quay đầu lại, từ đôi mắt tràn đầy khiếp sợ của hắn ta trông thấy bóng dáng của mình.
Môi hắn hơi run, phản ứng đầu tiên là xin lỗi ta: "Xin lỗi nàng, chưa được nàng cho phép mà đã tự ý cưới nàng về."
Ta không để ý tới việc tại sao hắn có thể trông thấy ta, có lẽ vì hôm nay là ngày thứ bảy sau khi ta c h ế t, hoặc có lẽ vì hôn lễ này mà cả tòa biệt trang đều treo đầy gỗ hòe liễu và phù chiêu hồn.
Ta muốn nói không sao đâu, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ không nói ra lời.
Từ Lưu Vân nhìn ta, trong giọng nói tràn đầy tủi thân: "Nhưng A Dao à, trước đây rõ ràng nàng hẳn phải gả cho ta."
Ta muốn nói ta biết rồi, khi ta nhìn thấy văn bia mới của mình thì đã hiểu ra mọi thứ rồi. Từ trước đến nay ta chưa từng yêu lầm người, nhưng nếu nói như vậy thì thật sự quá tàn nhẫn. Ta không hối tiếc, nhưng Từ Lưu Vân thì sao?
Cuối cùng ta chỉ có thể cưỡng ép nở một nụ cười: "Ngại quá à, ta không thay áo cưới được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trong-may-co-ai/c9.html.]
Lâm Thư Dao mười bốn tuổi có một người bạn qua thư từ, đối phương tự xưng mình là người thấy thơ văn của nàng trên Túy Tinh Lâu nên mộ danh viết thư thăm hỏi.
Thơ văn trong Túy Tinh Lâu chỉ có thể do nam giới viết, khi đó Lâm Thư Dao không thể không lấy tên của a đệ để đặt bút, vậy mà không nghĩ tới có người vừa nhìn đã nhận ra những văn thơ đó là do nàng viết.
Lúc ấy thỉnh thoảng Lục tiên sinh sẽ thở dài, nói rằng A Dao à, tài hoa và tâm tính của con chẳng hề kém gì nam nhi, đáng tiếc con lại là nữ tử.
Con là nữ tử, vậy thì sao? Ngày bé Lâm Thư Dao sẽ không phục mà phản bác lại, nhưng sau khi lớn lên Lâm Thư Dao chỉ có thể ký tên của a đệ lên thơ văn của mình.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Bây giờ lại có người viết thư cho nàng, hắn có thể xuyên thấu qua thế tục và giới tính, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một Lâm Thư Dao chân chính.
Lâm Thư Dao nhanh chóng phát hiện chí thú của bọn họ rất hợp nhau, sở thích cũng tương tự, nhưng hình như đối phương vô cùng bận rộn, một tháng hai người chỉ có thể trao đổi thư tín một lần.
Hồng nhạn truyền thư như thế suốt hai năm, bọn họ đã thảo luận từ lý tưởng cuộc đời cho đến phong hoa tuyết nguyệt.
Lâm Thư Dao hiểu được tình ý của đối phương, nàng cũng hiểu tấm lòng của bản thân mình. Đối phương vô cùng tôn trọng nàng, hắn đang chờ nàng lên tiếng rằng nàng có nguyện ý cùng hắn từ bút mực qua lại tới hiện thực hay không.
Vậy nên nàng đã viết tên tuổi, quê quán và ngày sinh tháng đẻ của mình vào bức thư thứ hai mươi tư.
Nàng tin tưởng đối phương có thể hiểu được ám chỉ của mình, sau đó trong nỗi mong chờ thấp thỏm, nàng chờ được một lời mời.
Người bạn qua thư từ này nói rằng y tên là Cố Linh Lang, cũng xem như là sư huynh của nàng, y từng tình cờ gặp được nàng ở biệt trang, vừa gặp đã thương nên mới mạo muội đưa gửi thư từ.
Không phải Lâm Thư Dao chưa từng hoài nghi, nàng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà khi Cố Linh Lang nâng bút viết xuống một bài thơ, là phong cách quen thuộc, là chữ viết tương tự.
Nàng yên tâm.
Nhưng dù sao khi ấy nàng vẫn còn trẻ tuổi, không nghĩ rằng nếu người này thật sự ở kinh thành thì tại sao thư từ một tháng chỉ có một bức. Cũng chẳng nghĩ đến có người tình như thủ túc, vẫn luôn giúp bạn bè truyền thư, thế mà lại cất giấu ngay bức thư cuối cùng.
Người đó ở Bắc Cương không chờ được bức thư thứ hai mươi tư của nàng, hắn chỉ chờ được tin người trong lòng sắp thành hôn mà thôi.
Mà Lâm Thư Dao mười sáu tuổi ấy, đầy cõi lòng mong đợi gả đến nhà họ Cố.
Nàng cho rằng mình sẽ cùng người yêu chung chí hướng như chim liền cánh, hạnh phúc mỹ mãn đến cuối cuộc đời.