Trong Mây Có Ai - C2
Cập nhật lúc: 2024-03-19 19:26:50
Lượt xem: 138
Được tham gia tang lễ của mình là một chuyện rất kỳ diệu.
Ta tin chắc rằng mình đã c h ế t rồi, thân thể của ta, nói chính xác hơn là t h i t h ể đã bị Cố Linh Lang cho người bỏ vào quan tài, sau đó y phát tán tin tức ta đã c h ế t bệnh đi khắp mọi nơi.
Bề ngoài ta vẫn là phu nhân mà Cố Linh Lang cưới hỏi đàng hoàng nên tang lễ được tổ chức rất long trọng. Cố Linh Lang rơi vài giọt nước mắt trước quan tài của ta. Thậm chí ở ngay trước mặt cha mẹ ta, cái gã khốn nạn này còn quỳ trước quan tài của ta rồi hiển lộ ra dáng vẻ cực kỳ bi thương ai đỗng.
Thế là ta cố ý ngồi ở trên quan tài, vững vàng nhận cái quỳ này của y, đáng tiếc bây giờ ta chỉ là một linh hồn, không ai có thể cùng ta chung vui dịp trọng đại này.
Mẹ ta khóc như ruột gan đứt đoạn, đến cuối thậm chí còn choáng váng suýt nữa thì ngất đi, may là có cha ở bên đỡ bà ấy.
Mặt ngoài cha ta và Cố Linh Lang vẫn đang an ủi lẫn nhau, nhưng ta trông thấy ánh mắt ông ấy nhìn thoáng qua Cố Linh Lang lại tràn đầy thù hận.
Ông ấy là cha ta, là người hiểu ta nhất.
Tiếc là năm đó ta khăng khăng muốn gả cho Cố Linh Lang, không chịu nghe lời ông ấy.
Hình như ta không thể cách t h i t h ể của mình quá xa.
Lúc quan tài được đưa đi mai táng, ta cũng chỉ có thể đi theo đội ngũ đưa tang, sau đó bị vây giữ ở mộ phần của mình.
Bởi vì là một linh hồn nên ta không cảm nhận được khổ sở mỏi mệt, nhưng mỗi ngày chỉ được ngồi ở bên mộ của mình thì cũng thật sự vô cùng nhàm chán. May mắn lúc còn chưa xuất các ta giao thiệp rất rộng, thường xuyên có hai ba người cùng nhau đến trước mộ phần của ta khóc lóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trong-may-co-ai/c2.html.]
Khóc khóc khóc! Khóc cái gì, không phải ta còn đang ở đây sao? Ta muốn an ủi bọn họ, nhưng tiếc là không có ai nghe được lời ta nói.
Cố Linh Lang chưa từng đến một lần nào, chẳng qua thì như vậy cũng tốt, đỡ để ta nhìn thấy y lại ghê tởm.
Ta còn chưa cảm thán được vài ngày, y đã vội vã đến cùng với một người khác.
Nghe bọn họ nói chuyện một hồi, ta đoán không nhầm thì vị này chính là A Vân trong miệng Cố Linh Lang.
Ta còn chưa kịp mắc ói vì Cố Linh Lang dám dẫn chân ái của y đến trước mộ của ta thì đã bị sự thật trước mắt làm kinh ngạc đến há miệng.
"A Vân" là một nam nhân?!!
Ông trời ạ, tên Cố Linh Lang c.h.ế.t tiệt kia ngươi nói rõ cho ta nghe xem nào, ta giống nam nhân chỗ nào?! Ngươi coi ta là thế thân của hắn?? Ta hận không thể gào thét bên tai Cố Linh Lang cho y tỉnh táo lại.
Quân tử thà c h ế t chứ không chịu nhục! Ta nghĩ bây giờ sự phẫn nộ của ta còn bùng nổ hơn cả ngày mà ta bị đầu độc.
Ta bắt đầu quan sát kỹ vị huynh đệ "A Vân" này, cuối cùng chỉ biết xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Ta trông không giống hắn.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Hình như vị huynh đệ này mới chạy từ chỗ nào đấy về, trông hắn phong trần mệt mỏi vô cùng. Nhưng ngay cả là vậy thì cũng không hao tổn một phần mỹ mạo nào của hắn. Ta dám lấy tư lịch đã ngắm nhìn hết thảy mỹ nhân ở kinh đô trong đời này ra để thề, cả cái kinh thành to lớn này không một ai có thể cùng cạnh tranh tỏa sáng với hắn.
Ôi, hắn đẹp đẽ như vậy, ta không hận nổi hắn ta dù chỉ là trong một khoảnh khắc.