Trống Da Người - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-04-12 19:33:51
Lượt xem: 393
Hoàng thượng đã sớm lên triều rồi, nhưng không gọi ta dậy.
Lúc ta tỉnh dậy trời đã sáng rồi.
"A Tự..."
Giọng nói khàn khàn dọa ta một trận, nhưng nhớ tới ta vất vả cả đêm, lại thở dài nhẹ nhõm.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Giọng nói điều dưỡng, còn có thể trở lại.
Thân mình, có dưỡng cũng không thể quay lại được.
A Tự vừa tiến vào, nghe thấy giọng nói này của ta, lập tức hân hoan:
"Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!"
Ta lắc đầu: "Không có gì đáng để chúc mừng cả, hoàng thượng không chạm vào ta..."
Nụ cười trên mặt A Tự cứng lại: "Sao lại..."
Quả thật, nếu thật sự phát sinh chuyện gì đó, hoàng thượng nhất định sẽ gọi người lấy nước.
Đêm qua, ta bình an vô sự một đêm.
Nhưng bên trong biết, không có nghĩa người ngoài cũng biết.
Quý phi sáng sớm đã sai người tới gọi ta đi nghe khúc cùng nàng, ta uyển chuyển từ chối rồi.
Một kẻ muốn giết ta, vì sao ta phải năm lần bảy lượt đi liếm mặt nàng.
Nàng để ta tiến cung, ta còn chưa "cảm ơn" nàng ta thật cẩn thận đâu.
Ta nói với tiểu nha hoàn truyền tin:
"Hoàng hậu nương nương cho gọi, thứ cho An Thân không thể dự tiệc."
Vẻ mặt nha hoàn kia khó xử, nhưng vẫn quay về bẩm báo.
A Tự đứng bên cạnh ta: "Chủ tử, hoàng hậu nương nương vốn không...."
Ta đưa tay làm động tác chớ có lên tiếng:
"Đi rồi, chính là truyền rồi, hiểu không?"
A Tự cái hiểu cái không gật gật đầu, cùng ta xuất phát.
Hoàng hậu ngồi dựa trên ghế quý phi, vẻ mặt mệt mỏi.
"Thỉnh an hoàng hậu nương nương."
"Nghe nói tối qua hoàng thượng tới cung của ngươi?"
Nàng không bảo ta đứng dậy, ta liền tiếp tục quỳ.
"Bẩm nương nương, vâng ạ."
Nàng ta cười khẽ: "Nào, ngẩng đầu lên, để bản cung nhìn cho kỹ."
Vừa nói, nàng ta vừa ho vài tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trong-da-nguoi/chuong-7.html.]
Ta ngẩng đầu lên, nhìn thân hình nàng ta đang dần dần suy yếu, trong lòng rất hài lòng.
"Khuôn mặt nhỏ này của ngươi, thật sự rất giống."
Ta giả vờ không hiểu: "Nương nương đang nói gì vậy ạ?"
Nàng ta khoát khoát tay: "Bỏ đi bỏ đi, ngươi đứng dậy đi."
Ta chầm chậm ngồi xuống ghế thấp nha hoàn dâng lên.
"Thiếp thân thấy hoàng hậu có chút ho khan, không bằng để thiếp thân đổi bài thuốc khác, điều trị thân thể nương nương một chút?"
Hoàng hậu lại ho khan mấy tiếng: "Ngươi biết sao?"
Ta gật đầu, đứng dậy khom lưng, phúc thân với nàng ta.
"Bẩm nương nương, phụ thân của thiếp thân sở trường là điều dưỡng thân thể."
Hoàng hậu nương nương vươn cổ tay: "Thôi được, tới xem đi, bản cung sớm đã bị đám người trong thái y viện giày vò đến sợ rồi."
Ta không chút hoang mang, lại viết thêm một phương thuốc nữa, đưa cho nha hoàn của nàng ta.
Hoàng hậu hỏi ta: "Quý phi đã tới tìm ngươi đúng chứ?"
"Bẩm nương nương, vâng ạ."
Tâm tình hoàng hậu chuyển biến tốt: "Ngươi trái lại là một kẻ thông minh đấy."
Ta phúc thân quỳ xuống: "Nương nương khen nhầm rồi."
Nàng ta khoát khoát tay thở dài: "Ngươi đứng dậy đi."
"Quý phi không phải quả hồng mềm dễ bóp, ngươi nhớ cẩn thận một chút."
Ta gật đầu: "Tạ nương nương chỉ điểm."
Sau khi ta trở về cung, mang theo không ít đồ hoàng hậu ban thưởng về.
A Tự vô cùng vui sướng:
"Chủ tử thật là có phúc khí, nương nương cũng bằng lòng giúp đỡ người."
Ta lắc đầu: "A Tự, ngươi có biết trong hoàng cung này, hoàng thượng phiền chán nhất là gì không?"
"Là gì?"
"Cung đấu của nữ nhân."
"Hoàng hậu muốn sắm vai một người vợ hiền lương thục đức trước mặt hoàng thượng, lại muốn để người khác đẩy ta xuống."
"Vì vậy, nàng chính là mượn đao giết người."
A Tự sợ hãi kêu một tiếng: "Nàng muốn để người đấu với quý phi!"
Ta gật đầu: "Tiến cung ngày đầu tiên nàng ta đã phát hiện ra quý phi ở gần đấy, nàng ta đang thử thăm dò, thử xem giao tình của chúng ta có mấy phần."
"Nàng ta ban thưởng là thật, muốn hại ta cũng là thật."