TRỐN KHỎI THẰNG NHÃI HƯ ĐỐN - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-07-08 20:04:58
Lượt xem: 217
Tôi hẹn Cát Vĩ tan làm thì đi uống rượu, tôi còn chưa cảm ơn ân tình lớn của anh ấy.
Lúc Cát Vĩ đi đến là hai người, anh ấy chỉ vào người đàn ông thấp hơn anh ấy một chút, giữa mày cũng có chút giống anh ấy, giới thiệu với tôi:
"Làm quen một chút đi, em họ tôi Quách Tuấn, cậu có thể ly hôn cũng may mà có nó đấy."
Tôi nhìn Quách Tuấn một lượt, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi:
"Người lát BMW màu đỏ ở cửa cục Dân Chính hôm đó chính là cậu đúng không?"
Quách Tuấn cười cười, nói: "Ánh mắt anh Bành thật tốt."
Ba người ngồi vào chỗ, trò chuyện rôm rả, Quách Tuấn kể khổ với tôi:
"Anh Bành, em thật sự bội phục anh rồi, có thể ở trong cái nhà đó hơn mười năm, hai tháng này em cũng không chịu nổi rồi, anh không biết đâu, lúc ấy em chỉ khách sáo nói có chỗ nào cần nhờ thì cứ việc gọi tôi, kết quả hôm nào cũng gọi, không phải sửa ống nước thì cũng là sửa đèn, quả thực thành người làm công không lương cho nhà họ."
Tôi cười:
"Đương nhiên rồi, người ta đối xử với cậu như là con rể mới, chuẩn bị tiễn tôi đi xong để cậu nhanh chóng nhậm chức, không thử thách cậu thêm vài lần sao được?"
"Cũng đừng nói nữa, đều là anh em sắp xếp cho em việc làm khổ sai này, nếu anh còn không ly hôn thì có lẽ eo em cũng vất vả mà mắc bệnh mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tron-khoi-thang-nhai-hu-don/chuong-14.html.]
Cát Vĩ cười gõ đầu cậu ấy:
"Ai kêu thằng nhóc nhà em không làm việc đàng hoàng, lúc ấy anh tìm một vòng, cũng chỉ có em nhàn rỗi không có chuyện gì làm, không thì cũng không đến lượt em."
Tôi giơ ly rượu lên, nói với hai người đấu võ mồm trước mặt:
"Ơn nghĩa không lời nào cảm tạ hết được, hai người xem như đã giúp tôi thoát khỏi bể khổ, không thì xương cốt của tôi cũng không còn."
Cát Vĩ bê ly rượu đang định uống, nghe thấy lời này của tôi thì lại đặt ly rượu xuống, hít một hơi thật dài:
"Đáng tiếc, một cô gái đang độ thanh xuân như thế, không biết có thể tỉnh lại hay không, thằng nhãi hư đốn kia đúng là một con quỷ nhỏ mà."
Anh ấy uống rượu, đột nhiên lại đổi chủ đề:
"Cậu không tò mò chúng tôi làm thế nào khiến Chúc Mẫn cam tâm tình nguyện ly hôn sao?"
Tôi nói: "Không tò mò, tôi cũng đã đoán được rồi."
Đúng vậy, ngay hôm nay khi Chúc Mẫn tới tìm tôi vay tiền, không cẩn thận nói ra từ phá dỡ kia, tôi đã đoán được tám chín phần mười rồi.
Không phải cô ấy rất yêu tiền sao? Vậy thì gài bẫy tiền tài cho cô ấy thôi, lại tìm thêm một cậu trai trẻ thỉnh thoảng ở bên cạnh ân cần, thổi gió bên tai, Chúc Mẫn nhất thời đắc ý, còn có thể nhớ kỹ tôi là cọng hành nào sao?