Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trộm Trăng - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-10-21 02:20:45
Lượt xem: 399

19.

Lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt tôi chính là trần nhà trắng toát của phòng bệnh.

Tôi định ở miệng để nói nhưng lại bị Tiểu Tống bên cạnh ngăn lại.

"Ấy ấy ấy, cậu đừng dậy, bác sĩ nói cậu cần phải nằm nghỉ ngơi một tháng."

Nhưng tôi sốt ruột không chịu được, mặc kệ cổ họng đau rát vì lâu ngày không uống nước, khàn giọng hỏi: "Văn Nguyện đâu? Cậu ấy ở đâu?"

"Yên tâm đi, anh Văn không sao, người bị thương nặng nhất trên xe chính là cậu đấy, anh ấy đã túc trực bên cậu một ngày một đêm rồi, vừa nãy mới bị tôi khuyên về nghỉ ngơi."

"Cậu không biết đâu, tôi chưa bao giờ thấy anh Văn đáng sợ như vậy, mấy tên fan cuồng kia suýt chút nữa bị anh ấy dọa khóc, anh Văn thậm chí còn bất chấp sự phản đối của chị Chu mà báo cảnh sát…"

Tiểu Tống còn định nói gì nữa nhưng bị tôi trực tiếp cắt ngang, tôi dùng hết sức lực toàn thân nắm chặt lấy cánh tay cậu ấy mà nói: "Đưa tôi đi gặp Văn Nguyện, nhanh lên!"

"Hả? Nhưng mà cơ thể cậu vẫn chưa khỏe…"

"Đừng lo cho tôi, mau đưa tôi đi gặp Văn Nguyện! Nhanh lên!"

Cho đến khi bị Tiểu Tống đẩy trên xe lăn đến biệt thự, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một điều -

Nhất định phải kịp, xin ông trời phù hộ, nhất định phải để con kịp…

Đến cửa biệt thự, Tiểu Tống bấm chuông cửa mấy lần, không có ai trả lời.

"Ơ, lạ thật, anh Văn đáng lẽ đã về rồi mà… Ơ Hạ Chi, sao cậu lại đứng dậy rồi!"

"Tránh ra!" Tôi lê thân thể ốm yếu, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, trực tiếp đẩy Tiểu Tống sang một bên rồi tự mình nhập mật khẩu mà Văn Nguyện đã gửi cho tôi trước đó vào khóa cửa.

Ngay sau đó, kèm theo giọng nói điện tử ‘đã mở khóa’ , tôi lao vào trong biệt thự.

Phòng khách tầng một không có ai, nhà bếp và ban công cũng không có ai, tôi chạy như bay lên tầng hai, trực tiếp lướt qua phòng ngủ phụ rồi đẩy cửa phòng ngủ chính ra -

Sau đó, tôi đối mặt với Văn Nguyện đang đứng sau cánh cửa.

"Hạ… Chi?" Văn Nguyện ngây người nhìn tôi.

Mái tóc chưa được chải chuốt có chút rối bù, đôi mắt thâm quầng vì thức trắng đêm, trên người là bộ đồ ngủ màu xanh nhạt… Giống hệt bộ đồ cậu ấy mặc trên xe cấp cứu ở kiếp trước.

"Văn Nguyện!" Tôi gọi tên cậu ấy, lao vào lòng cậu ấy, ôm thật chặt.

May quá, thật sự may quá…

Cậu vẫn còn sống, tôi đã kịp rồi.

Tôi gọi tên cậu ấy hết lần này đến lần khác, khóc đến nghẹn ngào.

Văn Nguyện ban đầu có chút sững sờ.

Còn Tiểu Tống chạy theo sau tôi lên tầng hai thì há hốc mồm vì kinh ngạc.

Một lúc lâu sau -

Văn Nguyện đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/trom-trang/chuong-13.html.]

"Hạ Chi."

Cậu ấy gọi tên tôi.

Tôi không ngẩng đầu lên, tiếp tục vùi mặt vào lòng cậu ấy khóc.

Hình như cuối cùng cậu ấy cũng hiểu ra điều gì đó, khẽ thở dài.

"Đừng khóc nữa." Cậu ấy nhẹ giọng an ủi: "Tớ vẫn còn ở đây mà."

Nhà vệ sinh trong phòng ngủ chính đang đóng chặt cửa.

Chỉ có điều ở mép khe cửa bên dưới, lộ ra một góc băng dính trong suốt.

20.

Sau hôm đó, bác sĩ điều trị của tôi bị hành động dũng cảm của tôi dọa sợ, kiên quyết dặn dò Tiểu Tống phải canh chừng tôi cho kỹ, bắt tôi nằm viện đúng một tháng.

Đến khi tôi cuối cùng cũng được xuất viện thì đúng vào ngày diễn ra concert cuối cùng của Văn Nguyện.

Concert mà kiếp trước tôi không được xem, kiếp này nhất định phải xem cho bằng được.

Hơn nữa…

Tôi nhìn tin nhắn trong khung chat, do cô bạn thân mê idol nhiều năm gửi đến, không khỏi cảm thán, thời buổi này các đại gia mê idol đúng là nhiều thật.

Concert cuối cùng, được tổ chức ngay tại thành phố này.

Chỗ ngồi của tôi được sắp xếp ở giữa khán đài, là do tôi cố ý yêu cầu.

Ban đầu Văn Nguyện còn không hiểu tại sao tôi lại muốn ngồi cách cậu ấy xa như vậy, cậu ấy vốn đã sắp xếp cho tôi chỗ ngồi ngay hàng đầu chính giữa, là nơi gần cậu ấy nhất.

Tôi ra vẻ cao siêu nói với cậu ấy rằng, tôi tự có sắp xếp.

Đối với điều này, tuy Văn Nguyện không hiểu nhưng vẫn nói tôn trọng quyết định của tôi.

Đợi đến khi concert gần kết thúc, Văn Nguyện với tư cách là thành viên nổi tiếng nhất, có một bài hát solo.

Khoảnh khắc cậu ấy cầm đàn guitar bước lên sân khấu, cả khán đài đều im lặng.

Thấy vậy, biểu cảm của Văn Nguyện trên màn hình lớn có chút khó hiểu.

Ngay sau đó, ở khu vực khán đài chính giữa, ánh sáng của lightstick dần tụ lại với nhau.

Cho đến cuối cùng, những đốm sáng nhỏ bé hội tụ thành một dòng chữ -

Văn Nguyện, chúng tôi yêu cậu.

Văn Nguyện trên sân khấu nhìn thấy dòng chữ này, rõ ràng là sững người.

Giây phút này, tất cả các fan đều hò reo.

Văn Nguyện, chúng tôi yêu cậu.

Chúng tôi hy vọng cậu có thể biết, cậu được chúng tôi yêu thương.

Vì vậy, cho dù con đường phía trước có tăm tối, cậu cũng phải tin rằng, bản thân mình là ánh sáng của người khác.

Loading...